Chương 26: Nhược điểm của Vệ Tín

Edit: YUI

“Ta từ nơi nào biết không quan trọng. Quan trọng là, ta là một ác nhân, nhược điểm của ngươi nằm trong tay ta, ngươi tốt nhất nên thức thời một chút, nếu dám chọc giận ta, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì không thể vãn hồi đâu.”

Giọng điệu cô từ từ, “Người xấu luôn rất tùy hứng.”

Thẩm Vân Tây biết Vệ Tín có một đệ đệ, nhờ có dị năng động kinh tùy cơ kích phát của cô.

Vệ Tín mới về phủ quốc công mấy ngày, hắn tặng đặc sản mang về từ Thanh Châu cho mọi người trong phủ, trước mặt bà nội là Vệ lão phu nhân, trong lòng tuy cực kỳ không tình nguyện cũng không dám không tặng cho Thẩm Vân Tây.

Phần quà kia đúng lúc là hàng khô đến từ Thanh Châu, mà món đồ đó vừa lúc chứng kiến Vệ Tín cùng đệ đệ Chung Thuận lưu luyến chia tay nhau.

Thẩm Vân Tây vừa tiếp nhận đặc sản đã thấy được hình ảnh này.

Đối với Vệ Tín đệ đệ, đứa bé mới 9 tuổi, Thẩm Vân Tây cũng không có ác ý, nhưng cô thật sự rất không kiên nhẫn vụ Vệ Tín cách vài bữa lại tới tìm tra.

Đại ca, cô chỉ muốn một mình một người ngốc ở một chỗ ăn nhậu chơi bời, tốt đẹp mà hết nửa đời được tặng này, vui lòng đừng tới làm phiền cô nữa có được không hả?

Nếu đã bị người xem như kẻ đại ác nhân tội ác tày trời, không bằng ác thiệt cho tới cùng luôn, dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.

Cô nhìn về phía Vệ Tín, từ từ nói: “Lục đệ, đệ cũng không nghĩ chuyện này bị quốc công biết đi?”

Sắc mặt Vệ Tín xanh mét, bàn tay đang nắm l*иg chim siết chặt đến trắng bệt, “Ngươi uy h·iếp ta?”

“Đúng vậy, ta đang uy h·iếp đệ.” Thẩm Vân Tây mặt vô b·iểu t·ình khẳng định, “Cho nên, xem lại thái độ, học giỏi quy củ đi. Đệ nên gọi ta là gì?”

Vệ Tín hiển nhiên bị lời cô nói làm chấn trụ, hắn không dám tin tưởng mà hít sâu một hơi, người thiếu niên chưa từng trải, hiển nhiên chưa thấy qua người nào xấu một cách trắng trợn táo bạo đến thế, nhưng mấu chốt hắn thật đúng là không có biện pháp đối phó cô.

Bị người ta nắm nhược điểm mà hắn không dám lộ ra, trước khi cánh chim đầy đặn hắn nhất định phải củi đầu trước đối phương.

Sắc mặt Vệ Tín khó coi mà siết chặt nắm tay, nhẫn nại thật lâu cuối cùng mới nghiến răng nghiến lợi, quy quy củ củ mà kêu một tiếng: “Tam tẩu”.

Thẩm Vân Tây thực vừa lòng hắn thức thời, trước khi đi còn không quên dặn dò hắn: “Lần sau nhìn thấy ta nhớ rõ đi đường vòng, đã biết chưa? Ta rất bận, không có công phu nghe đệ nói chuyện vô nghĩa, cũng không muốn nghe đệ vô nghĩa. Hơn nữa con người của ta thật sự không thích nói chuyện. Ngàn vạn đừng tới làm phiền ta.”

Vệ Tín: “……”

Ngươi đớp người ta liên miên không dứt mà kêu không thích nói chuyện à? Ta xem ngươi rất biết nói chuyện, nói đến người ta không nói được lời nào!

Vệ Tín đem l*иg chim đập mạnh lên tay vịn gỗ trên hành lang dài, vạn phần nén giận.

“Rốt cuộc từ đâu mà cô ta biết chuyện Thuận ca nhi?” Tầm mắt Vệ Tín năm phần tức giận năm phần sắc bén nhìn người hầu bên người, nhớ tới lúc đầu mới hồi phủ k ở cửa nách, tên người hầu này đã nói lời hay cho Thẩm tam tẩu, lập tức hoài nghi có phải tiểu tử này bị ác phụ kia mê hoặc cho nên phản bội hắn hay không.

Người hầu hô to oan uổng, “Lục gia, tiểu nhân cùng ngài là tình cảm gì, sao tiểu nhân có thể làm ra chuyện có lỗi với ngài được! Làm chuyện này đối với tiểu nhân lại có chỗ tốt gì.”

Vệ Tín buông lỏng, cũng phải, tên người hầu này theo hắn từ Thanh Châu tới, thân gia tánh mạng đều buộc chặt trên người hắn, không đạo lý phản bội hắn.

“Thật là gặp quỷ……”

Trong lòng Vệ Tín buồn bực không được giải tỏa, không chú ý tới chỗ ngoặt phía sau có một bà tử theo dõi.

Bà tử tựa như gió mà chui vào chính viện, đem chuyện chứng kiến hồi bẩm cho Tần phu nhân.

“Phu nhân đúng là nâng đỡ một con bạch nhãn lang!” Lục Tâm nghe nói Vệ Tín đối với Thẩm Vân Tây cung kính, không khỏi giận dữ.

Tần Lan Nguyệt uể oải mà nằm trên giường, vẻ mặt biến hóa liên tục, nhưng cô ta vẫn yên lặng. Cô ta hỏi: “Bọn họ đã nói gì đó?”

Bà tử lắc đầu: “Tiểu nhân cách khá xa, không có nghe rõ. Chỉ mơ hồ thấy được tam phu nhân nói nói mấy câu, Lục gia bắt đầu chắp tay thi lễ.”

Bà tử lui ra ngoài, Tần Lan Nguyệt cắn môi, bàn tay chặt chẽ nắm chặt lại, tâm cũng ninh thành một đoàn.

Cô ta không rõ vì sao mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, Thẩm Vân Tây rõ ràng đã sớm là con bướm bị gãy cánh rớt dưới bùn đất, không gây chuyện được nữa, tại sao đi thôn trang ngoại ô một chuyến, con bướm lại sửa được đôi cánh, lại qua một thời gian, có phải cô lại muốn thuận gió mà lên, biến thành phượng hoàng hay không?