Chương 25: Vệ Tin gây sự

Edit: YUI

Cũng không trách Tần Lan Nguyệt luôn lải nhải vận khí nguyên chủ quá tốt, vận khí đời trước của nguyên chủ xác thật không tồi.

Thẩm Vân Tây tính tính, năm thứ 20 Khánh Minh…… Tức là sang năm.

Nói cách khác tên Thái Tử người tình cũ của nguyên chủ sang năm sẽ đi bán muối.

Bớt đi một tên phiền toái.

Thật là một chuyện tốt làm người cao hứng. Thẩm Vân Tây nghĩ như vậy.

“Tiểu thư, cẩn thận dưới chân.” Hà Châu nhắc nhở lôi suy nghĩ Thẩm Vân Tây trở lại, cô than nhẹ một hồi, ra khỏi hậu viện nhị phòng.

Đại phòng, nhị phòng đều đã đưa lễ, Thẩm Vân Tây cũng tiện đường đi nơi Vệ Thiệu đang ở là Vân Thượng viện, chỉ là Vệ Thiệu không ở trong phủ, cô đi một chuyến cũng không gặp được.

Trên đường trở về Hà Châu cảm thán: “Từ khi chúng ta trở về, số lần gặp mặt vị cô gia kia còn chưa được hai ngón tay. Tiểu thư, cô nói có phải hay không.”

Thẩm Vân Tây a một tiếng, theo bản năng trả lời: “Ăn ngon.”

Hà Châu: “…… Cô căn bản là không nghe nô tỳ nói chuyện, toàn suy nghĩ chuyện ăn ngon gì đâu không hà.”

Thẩm Vân Tây trả lời: “Ta nhớ món rong biển khô mà mẫu thân đưa tới, hầm canh hay xào rau trộn đều không tồi. Ăn chung với lẩu cũng được nha.”

Hà Châu nói: “Món rong biển là món ăn rất hiếm lạ nha, ngoại trừ những nơi gần biển, người bình thường ở các châu quận khác cả đời đều không nhất định có thể nếm được mùi vị này đâu. Cũng nhờ có thực ấp của quận chúa nương nương nhà chúng ta ở bờ biển, nên việc chọn mua mới thuận tiện đó ạ.”

Thẩm Vân Tây cười híp mắt, an bài lên: “Nhờ phúc của mẫu thân phú, tối nay chúng ta ăn món rong biển đi.”

Quyết định chủ ý, chủ tớ hai người trở về Hợp Ngọc cư, trùng hợp gặp phải Vệ lục lang Vệ Tín từ chính viện thỉnh an ra tới.

Vệ Tín so với khi mới từ Thanh Châu trở về càng tinh thần, vóc dáng cũng cao không ít, áo gấm thêu mây, mũ quan gọn gàng, là phong cách trang điểm đang lưu hành trong giới nhi lang trẻ tuổi ở kinh thành.

Hắn từ cuối hành lang đi tới, trong tay xách theo con chim họa mi lông vàng Tần Lan Nguyệt vừa tặng hắn, hắn vừa đi vừa nhớ tới khuôn mặt tiều tụy của Tần phu nhân, sắc mặt không tốt lắm, liếc mắt vừa nhìn thấy Thẩm Vân Tây, khóe môi bỗng nhiên kéo xuống, b·iểu t·ình càng âm trầm vài phần.

Hắn không thích Thẩm Vân Tây, Thẩm Vân Tây cũng không muốn nhìn thấy hắn.

Cô chỉ làm như không thấy Vệ Tín, lập tức đi qua, Vệ Tín lại bỗng nhiên nâng l*иg chim lên chặn đường cô, không cho cô đi qua.

Chim họa mi trong l*иg sắt cả kinh vỗ cánh phịch phịch.

Hà Châu lập tức xông lên: “Lục công tử!”

Vệ Tín liếc xéo cô nàng, ánh mắt lạnh lẽo, cười nhạo hai tiếng.

Nhìn vẻ mặt ra vẻ ta đây của hắn, không cần nghĩ cũng biết hắn lại muốn ra mặt bênh vực cho Tần phu nhân kính yêu rồi đây.

Từ sau bữa tiệc đó, Thẩm Vân Tây đã gặp qua Vệ Tín rất nhiều lần, mỗi lần đối phương đều sinh sự, triển lãm “Tinh thần trọng nghĩa”. Không có chỗ để của hắn. Mà hôm nay xảy ra chuyện thoại bản, tinh thần trọng nghĩa kia tự nhiên càng tăng cao.

Thẩm Vân Tây không khỏi nhăn mày, nhìn lão lục “Chim đầu đàn” bên người Tần Lan Nguyệt, mí mắt giật giật.

Cô thật sự không muốn lãng phí miệng lưỡi với đám người vô bổ này, dứt khoát mở miệng trước, ngăn chặn những lời hắn sắp sửa nói ra: “Nghe nói lục đệ còn có một đệ đệ mới 9 tuổi đâu, còn là em cùng mẹ khác cha, tên gọi là Chung Thuận, người này có phải đang ở Thanh Châu hay không.”

Nghe thấy lời cô vừa nói ra, vẻ mặt Vệ Tín châm biếm, sắp sửa buông lời khắc khẩu tức khắc thay đổi, hắn rất ngạc nhiên, không kiềm chế được mà lớn tiếng chất vấn, “Làm sao cô biết được?!”

Đối phương đem tên và địa điểm đều nói được rõ ràng đến thế, hiển nhiên là thật sự hiểu tận gốc rễ, mà không phải đang cố ý lừa hắn.

Hắn xác có một đệ đệ, tên là Chung Thuận, là mẹ đẻ hắn cùng một tiểu quan thư lại ở huyện Bách Hoa tại Thanh Châu sinh ra, đây là chuyện rất bí mật, cũng không cho người ngoài biết, người đàn bà ác độc vẫn luôn sống ở kinh thành, làm sao biết được bí mật ở ngoài ngàn dặm chứ?!

Vệ Tín vừa nói xong, đối diện đôi mắt Thẩm Vân Tây có chút trống rỗng và bình tĩnh, không hiểu tại sao phía sau lưng thế nhưng cảm thấy ớn lạnh cả người.

Cô ta thực sự có vài phần cổ quái!

Hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, “Cô……”