Chương 22: Chứng thực lời đồn

Thẩm Vân Tây vừa đi không bao lâu, An Quốc công Vệ Trí Xuân liền đến.

Từ trước đến nay chính viện luôn ân ái hòa thuận, vậy mà hôm nay vợ chồng An Quốc công phá lệ gây lộn một hồi, nói là gây lộn, kỳ thật nửa ngày xuống dưới đều là Tần Lan Nguyệt đơn phương oán trách, An Quốc công đảo cũng không tức giận, hắn lớn tuổi hơn, không đến mức cùng cô nương nhỏ tuổi hơn so đo.

Nhưng thấy cô vợ nhỏ xác thật tức giận đến tàn nhẫn, hắn dứt khoát ôm người đặt lên đầu gối, ở bên tai cô ta ái muội thổi một hơi, cười nói: “Hà tất bực thành như vậy, khóc đỏ cả mắt, chính là cố ý làm ta đau lòng hay sao. Chúng ta hiện giờ là phu thê danh chính ngôn thuận (*), chuyện thời xửa thời xưa, bọn họ đã biết thì sao chứ, dù sao cũng chỉ đùa giỡn hai câu. Nàng không biết đấy chứ, ngày đó ta nếu không nói thẳng, mẫu thân tuyệt đối không chịu gật đầu làm nàng gả vào phủ, chỉ bởi vì đoạn chuyện cũ của nàng và lão tam kia.”

Danh chính ngôn thuận (*): là câu thành ngữ, có nghĩa là một khi người nào đó phải có danh nghĩa chính đáng thì mới nói được thông, mới được phép làm một việc đó một cách đúng lý hợp tình.

An Quốc công ngậm vành tai cô ta, thanh âm khàn khàn mà nói tiếp: “Ta cũng chưa bực chuyện nàng hồi trước luôn nhớ thương lão tam đâu, ngược lại nàng lại đi oán trách ta, phu nhân thực sự làm ta thương tâm a.”

Hắn vốn chính là một tên phong lưu đa tình, nhỏ giọng dụ dỗ ngon ngọt như hạ bút thành văn, quen cách khéo ăn khéo nói, hơn nữa thêm vài phần tán tỉnh thủ đoạn, Tần Lan Nguyệt như thế nào chịu nổi, lập tức má đào đỏ lên, mềm nhũn thân mình, nơi nào còn tâm tư oán trách hắn, chỉ vô lực đẩy đẩy tay hắn nói: “Chàng đừng nháo mà, đại phu mới dặn dò ta tĩnh dưỡng cho tốt, chàng bận tâm đứa bé một chút.”

An Quốc công biết nghe lời mà ngừng nghỉ, lại từ trong lòng ngực móc ra một tượng gỗ tặng cho cô ta.

Tần Lan Nguyệt cầm tượng gỗ giống hệt mình, trong lòng thoáng dễ chịu chút.

Nhưng cũng chỉ là thoáng.

Vô luận nói như thế nào, trước mặt Vệ lão phu nhân cáo trạng không thành, ngược lại còn bị lôi nhược điểm ra dày xéo, Tần Lan Nguyệt cảm thấy rất mất mặt, càng chột dạ đến lợi hại.

Trong lén lút cô ta sai người mỗi ngày sáng sớm đi nhìn chằm chằm hiệu sách, đem tất cả thoại bản có liên quan mua hết trở về, để ngừa lưu thông đi ra ngoài, trong lúc vô tình vì sinh ý hiệu sách làm ra cực đại cống hiến.

Nhưng tất cả chỉ như muối bỏ biển, hoặc là nói bịt tai trộm chuông (*). Trong kinh, các tiểu thư nhà quan lại phần lớn đều là quen biết, dù không mua được cũng có thể truyền nhau mà xem, cô kể cho tôi nghe, tôi lại kể cho cô ấy nghe, bất quá mấy ngày, không sai biệt lắm nên biết đều đã biết hết.

Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗 có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người. Trích từ chuyện xưa kể rằng có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng đồ đập vỡ để dễ mang. Nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy. (trích tuhoctiengtrung)

Đặc biệt là sau khi Lữ Thi tiểu thư phủ Thái phó đem Vệ Cầm kêu ra hỏi chuyện.

Vừa mới bắt đầu Vệ Cầm còn lắc đầu không nhận, cố ý giấu giếm cho cha già nhà cô, nhưng từ trước đến nay cô là một người không có đầu óc, từ đầu tới đuôi đều lộ rõ sự ngu xuẩn, nhẹ nhàng bị người ta thử một hồi liền lòi.

Mọi người đều ồ lên, “Thật đúng là trước khi thành thân đã…… Nói như thế, thoại bản của Thẩm phu nhân xác thật có chỗ có thể tin được nha.”

“Có có thể tin, lại cũng không thể toàn tin hết đi, trên đời này làm gì có chuyện trọng sinh được chứ?”

“Trên đời chuyện gì cũng có, chuyện này nói không chừng cũng thế mà thôi.”

“Càng nói càng mơ hồ!”

Lữ Thi điểm điểm cái bàn, nhất châm kiến huyết (*) mà nói: “Vậy không nói chuyện mơ hồ nữa, nói chuyện hạ dược đi, nếu thật là Tần phu nhân đã hạ dược Thẩm phu nhân và Vệ Tam, thế thì cũng khó trách sau khi nàng ta gả vào phủ quốc công, luôn gây sự với Tần phu nhân.”

Nhất châm kiến huyết (*) chỉ một châm đã thấy máu, ý chỉ là chỉ nói một câu ngắn gọn mà đã nói đúng trọng tâm. (trích hoavansaigon)



Có người nhỏ giọng nói: “Nếu chuyện này là sự thật, Thẩm phu nhân cũng quá đáng thương, nàng ta vốn dĩ muốn vào cung. Giữa nàng ta và Thái Tử còn có tình nghĩa, lại là biểu huynh muội thân thuộc, bị người bổng đả uyên ương (*), nuốt không được cơn giận này, nhằm vào Tần phu nhân cũng là chuyện nhân chi thường tình (*). Đặc biệt vị Vệ Tam công tử kia cũng thật sự không phải lương xứng.”



Bổng đả uyên ương (*) dùng gậy đánh nhằm chia rẻ một đôi yêu nhau thắm thiết.



Nhân chi thường tình (*) là chuyện tình cảm thông thường của con người, nên lý giải tình cảnh của họ.