Chương 21: Thỉnh thần dễ tiễn thần khó

B·iểu t·ình Lục Tâm tức khắc như nuốt nguyên con ruồi.

Hiện giờ trong chính viện loạn thành một đoàn, còn cần cầu phúc cái gì hả, tên đầu sỏ này rõ ràng là muốn lưu lại chế giễu, trong lòng không biết đắc ý đến thế nào đâu!

“Không cần, thật sự không cần. Trời chiều đường không dễ đi, tuyết đọng đường trơn trợt lắm, tam phu nhân vẫn là trở về sớm mới tốt.” Giọng Lục Tâm đầy vẻ miễn cưỡng.

Thẩm Vân Tây kiên định mà cự tuyệt: “Không sao mà, cũng không xa lắm, lúc trở về ta đi đường cẩn thận một chút là được.”

Cô lại nói: “Đúng rồi, ngươi nhớ rõ cùng các ngươi phòng bếp nhỏ nói, ta ăn rất nhiều, khẩu vị cũng kén chọn, lúc chuẩn bị cơm phải làm cẩn thận chút, phong phú chút mới được nha. Còn có, nghe nói Tu Dung nương nương trong cung mới ban thưởng một sọt đào, không biết ta có lộc ăn hay không, được thưởng thức mùi vị cống đào.”

“Biểu tỷ đích thân mời ta tới đây hỗ trợ, các ngươi làm ông chủ, nhưng ngàn vạn không được chậm trễ ta nha.”

Lục Tâm: “……” Quá không biết xấu hổ. Nguyên một buổi chiều Tam phu nhân không hé rang nói một lời, nào biết vừa nói lại như bà hoàng chỉ điểm giang sơn, nói nhanh như gió, thao thao bất tận.

Cô ta tưởng đây là nhà của cô ta à!

Giờ khắc này, Lục Tâm khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là thỉnh thần dễ tiễn thần khó (*).

Thỉnh thần dễ tiễn thần khó (*) mời thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó. Câu này được trích sách Di Kiên Chí, kể về một thương nhân tên Lý Ngũ Thất, trong một lần tế bái, ông ta bái nhầm tà thần và thỉnh tà thần về nhà, gây ra biết bao tai họa, thiệt hại về tài sản, đau mất thê tử và con gái. Nhưng một khi đã mời thần đến, muốn tiễn thần đi lại không phải một chuyện dễ dàng. (trích ntdvn)

Lục Tâm cắn miệng, một mặt phân phó hạ nhân đi thỉnh An Quốc công, một mặt bay nhanh vào phòng xin chỉ thị Tần Lan Nguyệt.

Tần Lan Nguyệt vốn đang phiền lòng khí táo, nghe Lục Tâm thuật lại lời Thẩm Vân Tây đã nói, càng bùng phát lửa giận, làm bụng càng co rút đau đớn lên.

Cô ta vội cưỡng chế nỗi lòng, “Nó muốn cái gì thì cho nó đi, làm nó lăn ra khỏi đây! Lập tức cút đi cho ta!”

Hiện nay Tần Lan Nguyệt đối với Thẩm Vân Tây vừa tức vừa sợ, khí cô dùng thủ đoạn ngoan độc viết thoại bản bôi nhọ cô ta, lại sợ cô thật là Thẩm thái hậu trọng sinh trở về, nhất thời cũng không biết rốt cuộc nên ứng phó như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui không bằng tạm thời nhắm mắt làm ngơ.

Lục Tâm nghe lệnh, vội vàng đi ra ngoài đích thân nhặt nửa sọt đông đào đưa cho Thẩm Vân Tây, chọn toàn mấy trái to tròn màu sắc tươi tốt nhan sắc tốt, lại kêu phòng bếp nhỏ đóng gói bốn năm hộp đồ ăn, lúc gần đi, Thẩm Vân Tây làm người ôm đi hai bồn hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất, tốt nhất trên hành lang, còn có hai thất vải phù quang cẩm (*) quý trọng hiếm lạ đều mang đi, có thể nói là thắng lợi trở về.

Phù quang cẩm (*) là một hình thức trang trí đặc trưng trong nghệ thuật truyền thống Việt Nam. Đây là kĩ thuật tô màu lên các bức tranh, tượng phật và các vật dụng khác bằng cách phủ lên chúng một lớp phủ sáp, sau đó dùng các hạt phấn màu tiếp xúc với lớp sáp và bám lên bề mặt. Tới khi sáp được gỡ bỏ đi, một kết quả ấn tượng và đẹp mắt được tạo ra.

Tới cửa chính viện, Thẩm Vân Tây quay đầu lại nghiêm túc hỏi một câu, “Ngày mai ta còn cần tới sao chép kinh Phật nữa không?”

Da mặt Lục Tâm trừu trừu như bị rút gân, rang nở nụ cười mà cắn răng từng chữ từng chữ, “Tạm thời không phiền toái tam phu nhân, để về sau rồi nói.”

Lúc này Thẩm Vân Tây mới vừa lòng gật đầu, hồi viện.

Về tới Hợp Ngọc cư, Hà Châu nhìn thấy trận trượng này, cười đến thấy răng không thấy mắt, nguyên tưởng rằng tiểu thư nhà cô đi qua sẽ bị khinh bỉ, không nghĩ tới trở về còn có thể kéo một bút chiến lợi phẩm trở về, kéo lông dê trên người đối thủ một mất một còn, chẳng sợ chỉ là một sợi lông, đều làm người phá lệ cao hứng.

Ở phương diện này, Hà Châu cùng Tần Lan Nguyệt nhưng thật ra rất có chung nhận thức.

Thẩm Vân Tây đem đồ ăn trong hộp toàn bộ lấy ra, để lại 2 món tự dùng, còn lại toàn chia cho đám người Hà Châu, cả bàn là thịt cá, mỗi món đều tư vị tươi ngon, tỳ nữ và người hầu Hợp Ngọc cư bày hai bàn lớn trong phòng hạ nhân, chầu này ăn còn phong phú còn ngon hơn ăn Tết. Làm bọn hạ nhân trong các viện khác xem đến đỏ mắt không thôi.