Chương 8

Nếu thường xuyên ở bên cạnh người có phúc đức và nhiều may mắn, như vậy, số phận của bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi đối phương. Phúc đức là công đức tích lũy được từ những việc thiện mà mỗi cá nhân đã làm trong suốt cuộc đời này.

Kiếp trước, Hoắc Dao tích luỹ không ít công đức, mà phần công đức này cũng đi theo cô đến thế giới cách ngàn năm sau này. Bởi vậy, số phận của Diêu thiên sư thay đổi cũng không phải là chuyện kỳ quái.

Hoắc Dao nhìn bầu trời, còn khoảng bốn tiếng nữa trời mới mưa, hẳn là kịp, vì thế quay sang nói với thầy của mình, “Thầy à, con muốn mua một ít chu sa, lá bùa, bút vẽ bùa, mai rùa, la bàn.”

Những thứ mà Hoắc Dao nhắc đến đều là những vật cơ bản mà một người thật sự am hiểu về huyền học cần có.

Vẽ bùa là kỹ năng cơ bản nhất. Bùa rất hữu dụng, mỗi loại bùa khác nhau có tác dụng khác nhau, cần phải chuẩn bị sẵn để có thể sử dụng trong bất kỳ tình huống nào.

Diêu thiên sư kinh ngạc há hốc mồm.

Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây?

“Thầy ơi, con bỗng cảm thấy con có hứng thú với lĩnh vực này, cho nên con……”

Hoắc Dao còn chưa nói xong đã bị Diêu thiên sư ngắt lời. Ông liên tục quơ chân múa tay, “Được được được! Thầy đã chờ ngày này rất lâu rồi!” Giọng điệu vô cùng hưng phấn.

Không lời nào có thể diễn tả được sự kích động trong lòng Diêu thiên sư. Học trò của ông cuối cùng cũng chịu tiếp xúc với huyền học! Ông nhặt được cô lúc cô chỉ mới có vài tháng tuổi, cho đến bây giờ cũng xấp xỉ hai mươi năm. Mấy năm nay, tuy vẫn nói là thầy trò, nhưng bởi vì cô không thích lĩnh vực huyền học này, cho nên cũng chỉ là thầy trò trên danh nghĩa, hữu danh vô thực mà thôi.

Bỗng nhiên, Diêu thiên sư lại cảm thấy có chút buồn bã. Tư chất của ông không tốt, lúc còn nhỏ không nghiêm túc học về huyền học, hoàn toàn không biết làm sao có thể nhìn trộm thiên cơ, đoán trước vận mệnh của người khác. Ông có thể bịa chuyện lừa dối, thậm chí còn cực kỳ am hiểu chuyện này, nhưng nếu thật sự yêu cầu xem bói, vậy thì ông đành chịu thua. Bởi vì không có tí kiến thức nào, cho nên ông hoàn toàn mù tịt về chuyện phải dạy học trò ra sao.

Ông ngại nói với học trò sự thật tàn nhẫn này, chỉ có thể để học trò tự mò mẫm.

Đúng vậy! Thầy giáo chỉ là người dẫn dắt, tu luyện phải dựa vào bản thân! Muốn học huyền học giỏi thì chủ yếu vẫn dựa vào chính bản thân cô!

Nghĩ như vậy, trong lòng Diêu thiên sư lại bình tĩnh trở lại. Ông sờ chòm râu bạc trắng của mình, híp mắt, thầm khen ngợi sự nhanh trí của bản thân. Dáng vẻ này của Diêu thiên sư thoạt nhìn có chút khí chất thần tiên.

Dù sao ông cũng làm nghề thầy bói suốt từng ấy năm qua, biết chỗ mua chu sa, lá bùa,… giá rẻ. Hai thầy trò đi mất nửa tiếng mới đến một cửa hàng thoạt nhìn nhạt nhẽo không có gì nổi bật. Ông chủ động đẩy cửa ra bước vào, nói, “Ông bạn già, tôi tới mua đồ.”

Hoắc Dao theo ông bước vào, vừa vào cửa hàng đã ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng, rất dễ chịu. Loại đàn hương này không tầm thường, mùi hương không quá nồng nhưng cũng không quá nhạt, có tác dụng hỗ trợ an thần, tĩnh tâm. Hoắc Dao âm thầm kinh hãi, sợ là nơi này không phải chỉ là một cửa hàng bình thường. Cô bình tĩnh lại, dõi mắt đánh giá không gian xung quanh, phát hiện bên trong cửa hàng này có ẩn giấu càn khôn. Bởi vì bên trong có Tụ Phong Trận nên nhiệt độ vừa phải, hoàn toàn trái ngược với thời tiết khô nóng bên ngoài, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, thoải mái vô cùng. Chủ cửa hàng hẳn cũng không phải là người thường.

Bên trong cửa hàng trưng bày tất cả những vật phẩm mà các tu sĩ cần dùng, thậm chí còn có một ít pháp khí phẩm cấp không cao. Chẳng qua, những pháp khí này không có linh lực nên cũng không có tác dụng gì nhiều. Một ông lão trạc tuổi thầy của cô đang cầm một chiếc kính lúp để đọc báo, nhìn thấy Diêu thiên sư cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, một lúc sau mới hỏi, “Ông muốn mua gì?”