Chương 9

“Chu sa, lá bùa, la bàn, mai rùa……” Diêu thiên sư vừa trả lời vừa giơ ngón tay ra đếm. Sắc mặt của ông hồng hào, khó mà khiến người ta làm ngơ.

Chủ cửa hàng ngẩng đầu nhìn ông, giọng điệu lạnh nhạt, “Ông có tiền không?”

Người quen biết Diêu thiên sư đều biết ông nghèo đến mức không đủ tiền ăn cơm. Lần gần nhất ông đến mua những thứ này đã là 4 năm về trước.

“Có có có. Ông già này, ông dám xem thường tôi sao?” Mặt Diêu thiên sư đỏ bừng lên, thoạt nhìn như đã sẵn sàng đấu khẩu một trận.

Chủ cửa hàng cười ông một tiếng, cũng không nói gì thêm, sau đó đứng dậy lấy đồ cho ông, “Chín trăm tám.”

“Ông già chết tiệt này, đắt thế, sao ông không đi ăn cướp luôn đi?” Nghĩ đến số tiền vừa mới kiếm được hôm nay sắp vơi đi gần một ngàn, Diêu thiên sư đau lòng đến khó thở. Tiền đã vào túi của ông, bây giờ thế nhưng lại sắp phải chi ra nhiều như vậy, ông khó chịu đến phát khóc!

“Thích mua thì mua, không mua thì thôi.” Chủ cửa hàng không thèm để ý, nói xong lại tiếp tục chăm chú đọc báo.

Diêu thiên sư nghe vậy, trong lúc nhất thời như bị nghẹn lại, ngoài miệng không quên nói, “Nếu không phải học trò của tôi đang cần thì tôi cũng không thèm mua của ông làm gì!”

Nghe ông nhắc đến học trò của mình, chủ cửa hàng bèn ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoắc Dao.

Nhưng lần này nhìn khá lâu, lâu đến mức Diêu thiên sư bắt đầu không vui, “Ông già thúi, ông nhìn chằm chằm học trò tôi làm gì vậy?!”

Chủ cửa hàng không thèm để tâm đến thái độ gay gắt của Diêu thiên sư, chỉ cười cười, nói một câu, “Không tồi.” Sau đó không nói thêm lời nào nữa.

Diêu thiên sư cũng không quan tâm, chỉ lo nói với Hoắc Yểu, “Con không cần để ý đến ông già thúi này.” Thanh toán xong, hai thầy trò chuẩn bị về nhà.

Chủ cửa hàng nhìn bóng lưng của hai người họ, không biết nghĩ đến chuyện gì mà cười một tiếng, sau đó lại cúi xuống tiếp tục đọc báo như không có chuyện gì.

Sau khi trở về phòng của mình, Hoắc Dao bày lá bùa và chu sa ra giường.





Kiếp trước, cô theo sư phụ mình học về Dịch Học, bao gồm thuật kỳ môn độn giáp, mệnh lý học, tướng học, bói toán, toán học, đo lường tính toán thời tiết vân vân. Cô am hiểu bói toán, thuộc làu 64 quẻ dịch, áp dụng vào thực tế cũng thuận buồm xuôi gió. Đồng thời, cô cũng quen với phong thuỷ và kỳ môn độn giáp. Đối với bày binh bố trận, cô cũng có cách giải thích và phương pháp độc đáo của riêng mình.





Ngay cả sư phụ kiếp trước của cô cũng từng nói, cô là thuật sĩ huyền học trời sinh, có thiên phú và sự hiểu biết không tầm thường, có hy vọng mang lại sự hưng thịnh cho Thiên Cơ Môn. Đây chính là đánh giá cực kỳ cao.





Sư phụ kiếp trước của cô là quyền chưởng môn đời thứ 36 của Thiên Cơ Môn. Ông ấy nghiêm khắc trầm tính, ít khi nói cười, cho dù là đối với người khác hay bản thân mình đều vô cùng khó tính, nhưng pháp lực cao cường, siêu thoát thế tục, được hoàng thất hết sức tôn sùng, muôn dân kính yêu. Cô là đệ tử duy nhất của ông ấy. Đa phần là ông ấy đốc thúc cô học tập thuật số, tìm hiểu về phong thuỷ cho kỹ càng, còn lại những phương diện khác thì hiếm khi giao lưu. Có thể được ông ấy công nhận thật sự rất khó.





Cô rất biết ơn ông ấy, bởi vì ông ấy chưa từng giấu nghề mà truyền lại cho cô toàn bộ học thức và kỹ năng của mình, dẫn dắt cô bước vào một thế giới vừa thần kỳ lại vừa kỳ diệu.





Vẽ bùa là kỹ năng và cũng là bản lĩnh chân chính đầu tiên mà sư phụ kiếp trước đã dạy cho cô.





Vẽ bùa là kỹ năng cơ bản của một thuật sĩ, đối với cô của hiện tại đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cô vừa mới dùng ngón tay chấm một chút chu sa, chuẩn bị vẽ một lá bùa bình an đơn giản nhất thì phát hiện ra trong cơ thể không có chút linh lực nào.