Chương 8: Người Đàn Ông Lạnh Lùng Giống Như Vương Giả

“Đúng là khinh người quá đáng."

Khuôn mặt ôn nhu của Thịnh Hoàn Hoàn trở nên sắc bén, hai tay nắm chặt thành quyền: “Báo cảnh sát, bất cứ giá nào cũng không để bọn họ đạt được ý nguyện.”

Mẹ Thịnh lắc đầu : "Không được, trong tay chúng ta không có chứng cứ, hơn nữa em gái con đang ở trong tay bọn họ, báo cảnh sát chỉ làm bọn họ thêm tức giận."

"Vậy chúng ta nên làm gì?"

Thịnh Hoàn Hoàn rất không can tâm, công ty là tâm huyết cả đời của bố mẹ, sao có thể chắp tay dâng cho người ta được chứ?

Nếu như bố tỉnh lại hỏi, cô biết trả lời thế nào?

Nếu như bố thật sự vẫn không tỉnh lại, cô cũng sẽ nhận.

Nhưng bây giờ mới một tuần!

Trần Văn Hưng này chính là tên bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa. Năm đó nếu không phải bố nghĩ đến tình thân, cho ông ta một công việc, thì ông ta có ngày hôm nay sao?

"Bằng không chúng ta còn thế nào, em gái con còn ở trong tay bọn họ, em ấy còn nhỏ như vậy, không biết đang ở nơi nào?"

Lúc này mẹ Thịnh vô cùng bất lực, cả người run rẩy, chuyện xảy ra những ngày qua khiến bà muốn gục ngã.

Nhìn mẹ tuyệt vọng bất lực, lòng Thịnh Hoàn Hoàn đau như cắt.

Một lát sau cô duỗi tay ôm lấy mẹ Thịnh, giọng khàn khàn nói : "Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tìm em về, cũng sẽ bảo vệ công ty của bố thật cẩn thận. Thứ thuộc về nhà họ Thịnh chúng ta, ai cũng đừng hòng lấy."

Thịnh Hoàn Hoàn lấy camera theo dõi trong bệnh viện chuyển vào trong di động, sau đó đăng trong vòng bạn bè nhờ giúp đỡ tìm kiếm người trong video.

Tiếp theo cô an bài nhiều người ở bệnh viện, tăng cường bảo vệ phòng bệnh.

Nhưng qua hai ngày, vẫn không có tăm tích của Thịnh Sam Sam, mắt mẹ Thịnh khóc tới sưng húp, cả người già đi mấy tuổi.

Nhìn gương mặt mẹ tiều tụy, Thịnh Hoàn Hoàn bó tay hết cách, đành gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành: "Bắc Thành, theo tôi đến một nơi."

Danh môn Thịnh thế, là nơi nổi tiếng xa hoa ở Hải Thành.

Thịnh Hoàn Hoàn tới chỗ này, để tìm một người tên Vân Kỳ, người này ở rất có uy vọng ở Hải Thành, cả hai giới trắng đen đều ăn, có giao tình tốt với Thịnh Xán.

Thịnh Hoàn Hoàn bỏ ra giá cao kêu anh ta đứng ra, thay cô xử lý những chuyện nhà họ Thịnh.

Thang máy đi thẳng lên dừng ở tầng sáu.

Lúc này một bóng người nhỏ bé lảo đảo nhào tới, Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng nhanh lập tức duỗi tay tiếp nhận cậu.

Là một bé trai bốn, năm tuổi mặc áo thun trắng cùng với quần đùi sọc caro, gương mặt nhỏ bé đáng yêu, cơ thể nhỏ nhắn vừa trắng vừa mềm, tóc đen quăn, rất giống như chó con.

"Em không sao chứ?"

Nhìn em bé nhỏ, Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười ôn nhu.

Chó con vốn định đẩy Thịnh Hoàn Hoàn ra, nhưng bởi vì nụ cười ôn nhu của cô mà dừng động tác lại, hai mắt đen mở to nhìn chằm chằm cô.

Thịnh Hoàn Hoàn cho là cậu sợ, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của cậu, nhẹ giọng an ủi, nói: "Đừng sợ, không sao rồi."

Chó con không có phản ứng, cứ nhìn chằm chằm cô.

"Cảm ơn cô."

Đỉnh đầu truyền đến giọng trầm thấp, ôm chó con rời khỏi Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt sâu thẩm.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết phải hình dung người đàn ông trước mắt này như thế nào, anh có khuôn mặt khiến cho người phụ nữ phải nhào vào, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, bờ môi mê người, tựa như tác phẩm nghệ thuật thượng đế tỉ mỉ điêu khắc ra, mỗi một chỗ đều vừa chuẩn.

Nhất là khí chất toát ra trên người anh ta khiến cho không một ai có thể khinh thường, nhìn lần đầu tiên khiến người ta cảm thấy rất cao quý, hơn nữa rất lạnh lùng.

Đó là một hơi thở trên người vương giả nắm quyền lớn, vừa thấy liền biết không phải là một nhân vật đơn giản.

Người đàn ông tựa hồ đối với ánh mắt của cô có chút phản cảm, lông mày lưỡi mác rậm dày hơi nhíu lại, gương mặt tuấn tú không thể bắt bẻ dời đi, một thân thanh quý xa cách.

Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện bản thân mình thất thố, khẽ thu hồi lại ánh mắt lại.

Thực ra cô cũng chỉ là chút kinh ngạc mà thôi, đây là bản năng thị giác của con người.

Không biết có phải do hơi thở trên người đàn ông quá lớn hay không, mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác thang máy rộng lớn đột nhiên trở nên rất nhỏ hẹp.

Trong không khí truyền đến một cảm giác ngột ngạt, khiến cô không tự chủ nhích lại gần Cố Bắc Thành, kéo khoảng cách với người đàn ông.

Cố Bắc Thành tựa hồ đối với người đàn ông này rất đề phòng, cố ý che Thịnh Hoàn Hoàn ở phía sau mình.

Bộ dạng kia tựa như là đang sợ đồ của mình bị người đàn ông khác nhớ thương.

Dáng vẻ Cố Bắc Thành khiến cho ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông lạnh lẽo hiện ra vẻ châm biếm, khinh thường.

Thú vị là, chó con đáng yêu đứng ở bên chân người đàn ông kia, vẫn lén lút nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, sau khi bị cô bắt được, mặt đỏ tai hồng, dáng dấp thực sự rất đáng yêu.

Nhưng lúc này tâm trạng cô nặng nề, không có tâm tư đi trêu đùa cậu.

Thang máy đến tầng 38 lại mở ra một lần nữa, Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành đi ra ngoài trước.

Nhìn bóng lưng Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt chó con ảm đạm, nhưng một giây sau, cơ thể nhỏ bé của cậu đã được bế lên đi ra thang máy.

Ánh mắt chó con lập tức sáng lên, vẫn luôn đuổi theo bóng người Thịnh Hoàn Hoàn, hai mắt nháy cũng không dám nháy một chút.

Người đàn ông quan sát biểu tình của con trai mình, trong mắt có mấy phần kinh ngạc, anh chưa từng thấy thằng nhóc vô cùng hứng thú “đồ vật” nào giống như vậy.

Đi qua đại sảnh, Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành đi về bàn ở phía trước, bọn họ cần biết rằng vị trí cụ thể của Vân Kỳ.

Mà phía trước bố con người đàn ông, là một người phụ nữ vô cùng yêu kiều xinh đẹp đang đi lên đón bọn họ .

Ở phía sau người phụ nữ là mười người vệ sĩ cao to.

Người phụ nữ vừa xuất hiện, liền thu hút ánh mắt mọi người ở đại sảnh, Thịnh Hoàn Hoàn vừa nhận ra là Dạ Oanh, liền kéo theo Cố Bắc Thành : "Người phụ nữ của Vân Kỳ xuất hiện rồi, mau đuổi theo cô ta."

Dạ Oanh là người phụ nữ của Vân Kỳ, Thịnh Hoàn Hoàn từng có may mắn gặp qua cô ta một lần, cô ta có khuôn mặt xinh đẹp yêu diễm, nhanh nhẹn tựa như hồ ly tinh, thật khiến người ta nhìn qua một lần sẽ khó quên.

Đồn đại cô gái này thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, thay Vân Kỳ quản lý những nơi lớn, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, rất hiếm có người dám gây sự ở trên địa bàn của cô ta.

Mọi người nhắc đến Dạ Oanh, đều sẽ không tự chủ cảm thán một tiếng "Không hổ là người phụ nữ của anh cả."

Dạ Oanh đã dừng lại trước mặt người đàn ông, giọng lười biếng quyến rũ giống như mèo con: "Ngài Lăng, anh Kỳ đã chuẩn bị rượu và thức ăn cho ngài, đang trong phòng chung đợi ngài, xin mời đi theo tôi."

Người đàn ông khẽ "Ừ" một tiếng, trên gương mặt anh tuấn không có có một tia cảm xúc, chiều cao và ngoại hình ưu thế, khiến cho anh đứng ở trong đám người giống như hạc đứng trong bầy gà, cả người quý khí không nộ tự uy(1), trong nháy mắt nghiền áp cả Dạ Oanh ở trước mặt.

(1Không nộ tự uy (不怒自威): dùng để miêu tả một người nhìn vẻ ngoài không tức giận nhưng vẫn có uy phong.

Ánh mắt mọi người không tự chủ dòi từ gương mặt khuynh thành của Dạ Oanh, chuyển qua trên người "ngài Lăng ".

Người đàn ông đè khuôn mặt của chó con xuống, ôm cậu đi thẳng về phía trước, không để ý chính mình đã gây ra chấn động ở đại sảnh.

Dạ Oanh mang theo một đám vệ sĩ theo sát phía sau, thái độ vô cùng cung kính.

"Người đàn ông kia là ai? Vân Kỳ ở Hải Thành có uy vọng như thế, cũng chỉ khiêm tốn tự xưng một tiếng "anh Kỳ", vừa rồi Dạ Oanh gọi anh ta là ngài Lăng."