Chương 7: Em Gái Của Con Bị Người Ta Bắt Đi

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới lời Mộ Tư vừa nói kia: ‘Hoàn Hoàn, thật xin lỗi, là tôi phụ lòng em, thực ra người tôi yêu, vẫn luôn là Bạch Tuyết."

Cô bồi bạn với anh ròng rã sáu năm, điên cùng anh ngông cuồng cùng anh, cùng anh trải qua những tối tăm và ánh sáng, nhưng quay đầu lại chỉ đổi được một câu "Thật xin lỗi" .

Trước lúc trước kia cô cho rằng mình rất hạnh phúc vui sướиɠ, hôm nay phát hiện đó chỉ là kế hoạch âm mưu.

"Bắc Thành, anh ta nói người anh ta yêu vẫn luôn là Bạch Tuyết, còn nói tình yêu tới trước tới sau. Một câu nói của anh ta đã khiến cho tôi trở thành người phụ nữ đáng buồn nhất Hải Thành."

"Những năm này anh ta diễn kịch cùng tôi, lợi dụng nhà họ Thịnh, anh ta diễn thâm tình với tôi mà tôi lại tin là thật, móc tim móc phổi bảo vệ tình yêu với anh ta, còn phí hết tâm tư bò lên trên giường anh ta."

Năm mười tám tuổi ấy, Thịnh Hoàn Hoàn đã chuẩn bị sẵn sàng giao chính mình cho Mộ Tư, còn lén lút bò lên giường anh ta.

Nhưng mà Mộ Tư tựa như chính nhân quân tử bảo thủ, nhất định phải giữ lại lần đầu tiên đến đêm tân hôn, cho dù rõ ràng đã động lòng nhưng cũng sẽ không vượt rào.

"Cho tới hôm nay tôi mới biết, hoá ra anh ta không đυ.ng tôi, cũng không phải là vì trân quý Thịnh Hoàn Hoàn tôi, mà là trong lòng anh ta căn bản không có tôi."

Đau đến cực hạn, nhưng lại không khóc nổi.

Thịnh Hoàn Hoàn thê lương cười cười, đôi môi mềm mại đã sớm không còn chút màu sắc.

"Hoàn Hoàn."

Cố Bắc Thành vươn cánh tay hướng về cô, trong mắt có một loại tình cảm không giấu được nhanh chóng xuất hiện: “Mất đi cậu ta, cô còn có những người bạn như chúng tôi mà, chỉ cần cô muốn, cánh tay tôi lúc nào cũng dang ra cho cô dựa vào."

Thịnh Hoàn Hoàn tựa đỉnh đầu vào cánh tay Cố Bắc Thành, mệt mỏi nhắm hai mắt lại : "Cám ơn anh, Bắc Thành."

Cô mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi! ! !

Cố Bắc Thành cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mắt, đến khi tiếng hít thở truyền đến, mới dám giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng đυ.ng vào trên mặt cô, quyến luyến tỉ mỉ miêu tả.

Thịnh Hoàn Hoàn ở trong giấc mơ rất dài, trong mộng cô và Mộ Tư qua lại tựa như một bộ phim, từng hình ảnh chiếu lại ở trong đầu cô.

Sau tiệc sinh nhật kia, Thịnh Hoàn Hoàn chọn Mộ Tư thành khách quen của nhà họ Thịnh, vợ chồng Thịnh Xán cũng không có bởi vì anh ta tàn tật mà ghét bỏ anh ta, trái lại còn đối đãi với anh ta như con trai của mình.

Thịnh Xán là một doanh nhân khôn ngoan và có tầm nhìn xa, đồng thời cũng là một giáo viên tốt, Mộ Tư có tư chất thông minh, vừa dạy đã hiểu.

Mộ Tư mười tám tuổi càng trở nên trầm lặng và điềm đạm hơn những người cùng lứa, tính cách của anh ta tốt lại còn tiến bộ và kiên nhẫn, anh ta cũng quan tâm săn sóc Thịnh Hoàn Hoàn.

Hai năm sau, Mộ Tư đã được vợ chồng Thịnh Xán chấp nhận và đã tổ chức một buổi lễ đính hôn vô cùng hoành tráng khi anh ta và Thịnh Hoàn Hoàn vừa đủ mười tám tuổi.

Về phần Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng cô cũng không còn bị bắt ép học những thứ mà cô không thích nữa, mỗi khi cô rảnh rỗi bèn thích cầm lấy cọ và vẽ trời vẽ đất vẽ cùng Mộ Tư.

Mộ Tư lại phát cuồng với những môn thể thao mạo hiểm.

Người thanh niên này gần như cực kỳ muốn chứng minh với cả thế giới rằng bản thân anh ta là người bình thường, anh ta có thể làm những chuyện mà người thường có thể làm và cũng dám làm những chuyện người bình thường không dám làm.

Thế là Thịnh Hoàn Hoàn cũng điên theo anh ta.

Nhảy dù, nhảy bungee, lướt sóng, cưỡi ngựa, bắn cung, trượt tuyết, đua xe vân vân…

Thịnh Hoàn Hoàn đã từng cảm thấy bản thân ngoại trừ học tập không ra gì ra thì cô thật sự thành thạo tất cả các kỹ năng.

Dĩ nhiên bọn họ cũng từng phản nghịch…….

May mà lần nào Mộ Tư cũng phụ trách giải quyết hậu quả một cách gọn gàng mới khiến Thịnh Hoàn Hoàn không hề lo lắng một chút nào, cô vô cùng khâm phục anh ta về điều này.

Trước khi quen biết Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy anh ta là một người thanh niên ba tốt trong sạch tốt đẹp, không nhiễm khói bụi nhân gian.

Sau khi quen biết Mộ Tư thì cô mới biết người thanh niên ba tốt này có một trái tim đen tối và phản nghịch.

Mộ Tư hoàn toàn không thể được gọi là người tốt, thế nhưng tất cả mọi thứ của anh ta đều khiến Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cuốn hút đến say đắm.

Vào năm hai mươi mốt tuổi, Mộ Tư bỗng nhiên kiềm chế lại và bước vào tập đoàn Mộ Thị.

Năm nay Mộ Tư hai mươi bốn tuổi, anh ta đã giải quyết những ân oán trước đây của nhà họ Mộ và thành công ngồi vào vị trí chủ tịch trong vòng ba năm.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng đã đến độ tuổi có thể lấy giấy kết hôn, vì vậy đã có một buổi hôn lễ ngày hôm nay.

Giấc mơ này đã tiếp tục kéo dài suốt cả một đêm, khi cô tỉnh dậy từ cơn ác mộng đẹp đẽ này thì áo gối đã thấm đẫm nước mắt không biết từ lúc nào……

Chuyện Mộ Tư chạy trốn khỏi hôn lễ đã nhanh chóng khiến cho khắp Hải Thành trở nên xôn xao, khoảng thời gian một tuần đã đủ để lan truyền đến tất cả mọi người và phát triển ra biết bao phiên bản khác.

Chỉ trong chốc lát, tiểu thư số một của Hải Thành như Thịnh Hoàn Hoàn đã trở thành trò cười mà mọi người đều bàn tán những lúc rảnh rỗi.

Thịnh Hoàn Hoàn ở lại bệnh viện chăm sóc bố mẹ và em gái, cô không hề quan tâm đến những lời đồn ở bên ngoài.

Trong một tuần nay, Mộ Tư không hề gọi đến một lần nào, có lẽ anh ta đã có ý định cắt đứt mọi sự liên lạc với nhà họ Thịnh.

Không biết có phải bởi vì Thịnh Xán vẫn luôn hôn mê không tỉnh lại hay không mà hai ngày nay Thịnh Hoàn Hoàn luôn cảm thấy cảm xúc của mẹ mình không đúng lắm.

Đêm nay, Thịnh Hoàn Hoàn vừa mới tắm xong thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết của mẹ Thịnh truyền đến từ bên ngoài.

Cô chạy ra ngay lập tức và thấy mẹ Thịnh đã ngã xuống đất.

“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng chạy tới đỡ mẹ Thịnh đứng lên, tay cô lại bị mẹ Thịnh nắm chặt: “Hoàn Hoàn, Sam Sam bị người khác bắt đi rồi, con mau đi tìm nó trở về, mau lên…”

Sam Sam chính là em gái Thịnh Sam Sam vừa mới ra đời được một tuần của cô.

“Sam Sam đã bị người khác bắt đi ư?”

Người nào lại có can đảm làm bậy đến như vậy, lại dám công khai chạy đến bệnh viện cướp con của người khác ư?

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không có thời gian nghĩ nhiều, cô lập tức đứng dậy định đuổi theo.

Ngay vào lúc này, hình như mẹ Thịnh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó và nắm chặt lấy tay của cô không buông: “A Xán… Mau, mau đi nhìn thử bố con.”

Mẹ Thịnh nói xong liền đẩy Thịnh Hoàn Hoàn về phía trước.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa mới đứng vững thì nhìn thấy một người đàn ông đội nón lưỡi trai, cúi thấp đầu bước ra khỏi phòng bệnh của Thịnh Xán.

“Anh là ai.”

Vẻ mặt của Thịnh Hoàn Hoàn bỗng thay đổi, cô lớn tiếng hét lên: “Đứng lại.”

Người đàn ông kia lập tức nhấc chân chạy đi, Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng trở lại và định đuổi theo, nhưng cô lại nghe thấy mẹ Thịnh nói: “Đừng đuổi theo nữa, mau đi xem thử bố con.”

Khi Thịnh Hoàn Hoàn bước vào thì mặt nạ dưỡng khí của Thịnh Xán đã bị người khác cởi xuống.

Cô nhanh chóng cầm lấy mặt nạ dưỡng khí đeo lại cho Thịnh Xán và nhấn nút gọi khẩn cấp.

May mà kịp thời phát hiện nên người không có vấn đề gì lớn.

Khi liên kết hai chuyện này lại thì kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra có người đang gây chuyện với nhà họ Thịnh.

Có điều Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết mục đích của đối phương là gì.

Nhưng mà Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra mẹ Thịnh dường như biết được điều gì đó từ phản ứng khi nãy của bà ấy.

Dưới sự tra hỏi của Thịnh Hoàn Hoàn, mẹ Thịnh đã nói ra sự thật.

Anh họ Trần Văn Hưng của Thịnh Xán cũng chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty.

Ba ngày trước, Trần Văn Hưng biết được bệnh tình của Thịnh Xán nên muốn kéo ông ấy ra khỏi vị trí chủ tịch và tự mình thay thế ông ấy.

Không chỉ vậy, Trần Văn Hưng con muốn thu mua cổ phần do mẹ con Thịnh Hoàn Hoàn đứng tên với giá thấp và ép mẹ Thịnh phải ký vào tờ đơn đồng ý.

Đây chính là thưa dịp cháy nhà hôi của, bắt nạt phụ nữ các cô không có chỗ dựa mà.

Mẹ Thịnh đương nhiên không đồng ý, vì thế nên có chuyện hôm nay.

“Hôm nay chỉ là đe dọa, nếu như ông ta không chiếm được cái ông ta muốn, lầ sau sợ là bố con không may mắn như vậy, còn em gái con…”

Nói đến đây, mẹ Thịnh khóc không thành tiếng