Chương 15 Khí Thế Gì, Sẽ Có Lúc Các Cô Ấy Phải Tự Vả Mặt Thôi

Trong năm người đàn ông này, Đường Nguyên Minh là có gia thế tốt nhất, Lăng Tiêu là giàu có nhất, Mộ Tư trẻ tuổi có tiền đồ nhất, nhưng trên người ba người bọn họ đều có khuyết điểm.

Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu giống nhau, đều là nổi danh nhờ vào thủ đoạn lãnh khốc tàn bạo, cho nên xếp ở phía sau, mà Mộ Tư bởi vì trên đùi không trọn vẹn nên xếp cuối cùng.

Lệ Hàn Tư và Cố Bắc Thành được xếp cao nhất, nhưng Cố Bắc Thành đã kết hôn, Mộ Tư bởi vì trước đó kết hôn với Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên anh ta và Thịnh Hoàn Hoàn giống nhau, đều không có trong danh sách mời lần này.

Mà Lệ Hàn Tư, Thịnh Hoàn Hoàn đã gặp qua vài lần, không có hảo cảm gì cho lắm, cô luôn cảm thấy người đàn ông này có chút kì lạ, như là một con hổ mặt cười.

Mà cô ghét nhất là người có nhiều vẻ mặt khác nhau, đặc biệt là đạo đức giả.

Nhưng cô bạn thân thân của cô là Lăng Kha, lại ái mộ người đàn ông này không thôi, còn thầm mến anh ta nhiều năm.

Về phần Đường Nguyên Minh, khi còn bé cũng từng chơi đùa cùng nhau, con người anh ta rất tốt, lớn hơn cô mấy tuổi, là một anh cả không tồi, rất biết chăm sóc người khác.

Nhưng từ sau khi anh ta gia nhập quân đội, thì không còn liên lạc nữa, tính ra đã gần mười năm chưa gặp lại anh ta, cũng đã sớm quên diện mạo của anh ta rồi.

Nghe nói anh ta ở trong bộ đội có quân hàm rất cao, nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà anh ta rời khỏi bộ đội đi làm thương nhân, mà chuyện này gần đây mới nghe nói.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn hướng về phía Lăng Tiêu, nhưng nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng Lăng Tiêu đâu.

Trên sân khấu, bà cụ Lăng phát biểu đến cuối cùng, mới nhắc tới tên Lăng Tiêu và Lăng Thiên Vũ.

Trong tiếng vỗ tay, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ xuất hiện, mang theo hơi thở vương giả bẩm sinh, làm cho người ta kinh diễm lại khϊếp sợ.

Khi anh đứng trên sân khấu, các danh viện* dưới sân khấu đã phát điên lên.

*Danh viện: thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách

Các cô cũng giống như Thịnh Hoàn Hoàn, đối với Lăng Tiêu hiểu biết không nhiều, chỉ biết người đàn ông này trước kia luôn nước ngoài phát triển, hai năm trước mới về nước.

Anh vừa về nước liền đá ông nội mình ra khỏi công ty, nắm trong tay quyền lực của tập đoàn Lăng thị, làm ông cụ tức giận đến liệt nửa người dưới, hiện giờ chỉ có thể dựa vào xe lăn thay thế cho hai chân.

Không chỉ như thế, anh còn tố cáo bác mình biển thủ công quỹ, tống ông ta vào tù.

Đồng thời, anh cũng đem Lăng thị sắp phá sản cứu vớt trở về, chỉ hai năm đã làm thành một gia tộc độc nhất.

Thủ đoạn của anh âm quỷ, sát phạt quyết đoán, làm việc không chút lưu tình.

Các lão đại trong giới kinh doanh, mỗi khi nhắc tới tên Lăng Tiêu đều vừa sợ vừa hận.

Nhưng mà Lăng Tiêu sau khi về nước, cũng không thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng, đêm nay phần lớn các vị ở đây đều không phải là người trong giới kinh doanh, chỉ có một số phú nhị đại**, mọi người đối với danh tiếng của anh mặc dù như sấm bên tai, nhưng rất ít khi gặp qua bản thân anh.

**phú nhị đại(富二代): cậu ấm, cô chủ con nhà giàu: nghĩa là thế hệ giàu có thứ hai, ý chỉ con cái của các quan chức chính phủ cao cấp hoặc doanh nhân giàu có

Hôm nay nhóm danh viện đến tham gia tiệc sinh nhật, thực tế cũng không phải là hướng về phía Lăng Tiêu, nhưng bây giờ nhóm danh viện Hải Thành nhìn thấy ngươi đàn ông anh tuấn bức người, tôn quý cường thế trên sân khấu kia, ánh mắt đều trở nên nóng bỏng.

Hóa ra Diêm La khiến người Hải Thành sợ hãi, lại có một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ như vậy, cho dù là Lệ Hàn Tư đứng đầu ngũ thiếu gia đứng ở trước mặt anh cũng kém hơn vài phần.

Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Hải Thành, sợ tìm không ra một người chói mắt hơn anh.

Về phần con trai trong ngực anh, lúc này đã bị các cô bỏ lại phía sau.

Khi giọng của Lăng Tiêu vang lên, đám danh viện càng rục rịch, giọng này ngoại trừ có chút lạnh lùng, dễ nghe thì quả thực có thể làm cho lỗ tai người ta mang thai.

Đây thật sự là người đàn ông khiến người ta nghe tên liến sợ mất mật sao?

Lam Tiếu kích động kéo tay Triệu Giai Ca: "Chị họ, Lăng Tiêu này nhìn thế nào cũng tốt hơn Lệ Hàn Tư kia. Mợ chủ nhà họ Lăng, chắc chắc không ai khác ngoài chị. ”

Triệu Giai Ca nhếch đôi môi đỏ mọng, ngượng ngùng thấp giọng nói: "Đừng nói lớn tiếng như vậy, người ta nghe được sẽ chê cười đấy.”

Lam Tiếu nói: "Trong bữa tiệc này, ai còn có thể tranh với chị chứ?”

Triệu Giai Ca cười nhạt không nói.

Trần Do Mỹ đứng ở phía sau hai người, nghe bọn họ nó vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên châm chọc.

Triệu Giai Ca và Trần Do Mỹ đều là mỹ nhân nổi danh ở Hải Thành, nếu Thịnh Hoàn Hoàn bị kéo xuống, rất có thể hai người này sẽ trở thành danh viện đệ nhất.

Đáng tiếc bởi vì gia thế Trần Do Mỹ không tốt, nên bị Triệu Giai Ca đè xuống.

Sau khi mở màn đơn giản, Lăng Tiêu giới thiệu thân phận của Lăng Thiên Vũ.

Mọi người ít nhiều đã nghe nói qua, nửa năm trước Lăng Tiêu mang về một đứa con riêng từ Mỹ, nhưng rất ít người biết, đứa con riêng này có chứng tự kỷ nghiêm trọng, bốn tuổi vẫn không biết nói chuyện.

Thịnh Hoàn Hoàn từ xa nhìn cậu nhóc trong ngực Lăng Tiêu, trên mặt cậu không có vết thương, bắp chân nhỏ bé cũng trắng trẻo nộn nộn, càng nhìn càng khiến người ta thích.

Xem ra hình như cô đã nghĩ oan cho Lăng Tiêu rồi!

Bộ dáng bình tĩnh của chó con, làm sao giống như bộ dáng bị ngược đãi chứ?

Quản gia Bạch đẩy bánh ngọt lên sân khấu, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thấy trước cây đàn dương cầm đắt tiền kia không có ai, vì thế liền đi về phía đàn dương cầm, nốt nhạc nhẹ nhàng vui vẻ từ đầu ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô vang lên.

"Chúc mừng sinh nhật bé, chúc bé sinh nhật vui vẻ..."

Giọng nhẹ nhàng cùng với nốt nhạc vui vẻ vang lên trong đại sảnh, du dương kỳ ảo, dễ nghe.

Nhưng lúc này ánh mắt mọi người gần như chỉ tập trung vào đôi bố con kia trên sân khấu, mọi người tưởng rằng âm nhạc vang lên thì có thể thấy hợp xướng hát mừng sinh nhật.

Chỉ có số ít người chú ý tới Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở trước đàn dương cầm.

Mà Lăng Thiên Vũ chính là một trong số ít người này.

Vì thế nhờ phúc của cậu nhóc kia mà Lăng Tiêu cũng nhìn thấy cô.

Lăng Tiêu chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi liền thu hồi ánh mắt lại, không dừng lại lâu ở trên người cô cho dù lúc này cô đẹp động lòng người.

Trong tiếng hát êm tai, Lăng Tiêu nắm tay Lăng Thiên Vũ cắt bánh ngọt, tiếng hát hóa thành tiếng vỗ tay cùng tiếng cười nói chúc mừng.

Trong tiếng vỗ tay, Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ rời khỏi sân khấu, và tiệc xem mắt chính thức bắt đầu.

Lăng Tiêu vừa mới xuống sân khấu, liền có ba danh viện muốn nhanh chóng đi lên lấy lòng.

Người dẫn đầu Thịnh Hoàn Hoàn có quen biết, cô ta là con gái của Trần Văn Hưng, Trần Do Mỹ, diện mẹo vô cùng xinh đẹp, nhưng là đóa bạch liên.

Cô ta hình như đã quên "tai tiếng" của Lăng Tiêu, cô ta đi về phía Lăng Tiêu cùng hai người bạn, đáng tiếc còn chưa đến gần, đã bị ánh mắt lạnh lùng chán ghét kia làm cho ngừng lại.

Lăng Tiêu ôm Lăng Thiên Vũ lạnh lùng đi qua trước mặt Trần Do Mỹ, chỉ để lại cho các cô một bóng lưng cao ngạo vô tình.

Trần Do Mỹ thậm chí còn chưa kịp nói chuyện, há miệng cứng đờ tại chỗ, trông rất thất thố.

Những danh viện khác thấy vậy không khỏi âm thầm may mắn mình không đi lên, có người còn vui sướиɠ khi người gặp họa.

Lam Tiếu lạnh lùng chế giễu: "Đúng là mất mặt, không nhìn gia thế của mình thế nào sao, nhà nghèo đi ra quả nhiên là không có khí chất, không có chút rụt rè nào, ỷ vào mình có vài phần xinh đẹp, ai cũng dám nhào tới, lần này thì mất mặt rồi!”

"Lam Tiếu."

Triệu Giai Ca không vui gọi một tiếng, ý bảo Lam Tiếu đừng nói nữa.

Trần Do Mỹ nhìn Lam Tiếu vênh váo tự đắc, đi cùng Triệu Giai Ca một thân lạnh lùng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, cô ta hừ lạnh một tiếng, xoay người phất tay áo rời đi.