Chương 16: Xinh Đẹp Thì Xinh Đẹp Đấy Nhưng Là Đôi Giày Rách Bị Người Ta Chơi Nát Rồi

Hứa Oánh Oánh đi theo bên cạnh cô ta, vẻ mặt tức giận nói: "Lam Tiếu đúng là quá đáng, vì vỗ mông ngựa Triệu Giai Ca mà cái gì cũng nói ra miệng.”

Trần Do Mỹ hít sâu một hơi: "Tức cái gì, tự có lúc các cô ta tự vả mặt thôi.”

Đợi thêm vài ngày nữa, chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, bố có thể nuốt chửng cổ phần nhà họ Thịnh, trở thành tổng giám đốc mới của tập đoàn Thịnh Thế.

Đến lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn sẽ bị kéo xuống, dựa vào mỹ mạo và năng lực của cô ta, nhất định có thể nhảy lên, trở thành tân nhiệm danh viện đệ nhất.

Triệu Giai Ca không phải có gia thế tốt hơn cô ta sao, đến lúc đó xem ả ta lấy cái gì kiêu ngạo trước mặt cô ta.

Những người cười nhạo cô ta, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.

Giờ phút này, các vị phu nhân không hẹn cùng tụ tập bên người bà cụ, các danh viện cũng bị mẹ mình gọi qua.

Cô gái ở đây đêm nay, đều là danh viện của các thế gia hào môn, các cô có kiêu ngạo của mình, dù trong lòng mình ngưỡng mộ ai, cũng không chủ động đi bám lấy.

Bởi vì như vậy có vẻ tùy tiện, sẽ bị người ta coi thường, Trần Do Mỹ chính là ví dụ tốt nhất.

Các cô ấy có thể làm chính là biểu hiện thật tốt, tỏ vẻ mình tri thức lễ phép, trong thời gian ngắn nhất bày ra sự xinh đẹp thông minh một mặt nào đó, khiến cho các vị phu nhân cùng các bà lớn vui vẻ.

Nhưng lúc này, nhóc con trong ngực bà cụ Lăng, cũng là một đường tắt để các cô ấy tiếp cận Lăng Tiêu.

Đáng tiếc rất nhanh các cô ấy đã phát hiện, nhóc con này và Lăng Tiêu đều khó như nhau, dỗ như thế nào cũng vô dụng, cậu không nhìn ai một cái nào.

Lam Tiếu tự cho là thông minh, lấy món tráng miệng dỗ dành cậu, kết quả nhóc con kia bị ầm ĩ đến không còn kiên nhẫn, cầm miếng bánh kém nhỏ trong tay cô ta ném lên mặt cô ta.

Bánh kem làm cho vẻ mặt Lam Tiếu vô cùng xấu hổ, thiếu chút nữa muốn khóc lên.

Bà cụ Lăng vội vàng xin lỗi Lam Tiếu, phân phó người giúp việc dẫn cô ta đi rửa mặt.

Trần Do Mỹ trở lại bên cạnh bà Trần nhìn thấy một màn này, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Lăng Thiên Vũ khó chơi, điều này làm cho đám danh viện rất nản lòng.

Nhìn cậu nhóc không khóc không nháo, không nói cái gì, trong lòng mọi người thầm nghĩ: Đứa nhỏ này không phải là người câm đấy chứ?

Bên này, mấy người đàn ông tụ tập cùng một chỗ, vừa uống rượu hàn huyên, vừa đánh giá các cô gái.

Lăng Tiêu một mình ngồi ở phía sau, giống như bị mọi người cô lập, không hợp với bầu không khí, nhưng một thân hơi thở mạnh mẽ kia, lại làm cho người ta làm lơ khinh thường.

Thịnh Hoàn Hoàn ở trước đàn dương cầm đứng lên, đi về phía mấy bà lớn.

Lúc này rốt cục cũng có người chú ý tới cô: "Thịnh Hoàn Hoàn, sao cô ta cũng tới đây?”

Ba chữ Thịnh Hoàn Hoàn này, khiến ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng dời về phía cô.

Thấy cô một thân váy dài màu tím, khuôn mặt trứng ngỗng trang điểm nhạt hết sức xinh đẹp chói mắt, da trắng như phát sáng, chân thon dài thẳng tắp dưới váy dài như ẩn như hiện.

Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn làm cho người ta kinh diễm, cũng đủ để làm cho các danh viện ở đây trong nháy mắt biến sắc.

Trần Do Mỹ và Triệu Giai Ca nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mỗi lần tham gia tiệc rượu, đám danh viện sợ nhất là Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện, chỉ cần cô vừa xuất hiện, các cô ấy chỉ trở thành làm nền, ai cũng đừng hòng cướp đi danh tiếng của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lam Tiếu thay áo trở về, thấy một màn này lại ghen tị khinh bỉ nói: "Vừa mới bị Mộ Tư bỏ rơi, sao cô ta còn có mặt mũi đến tham gia tiệc rượu này chứ?”

Sắc mặt Triệu Giai Ca trầm xuống: "Lam Tiếu đừng có nói lung tung.”

Lúc này không biết thiếu gia nhà nào cảm thán: "Không hổ là danh viện đệ nhất Hải Thành, vừa xuất hiện liền diễm áp quần phương."

Sau đó trong đám người truyền đến giọng điệu châm biếm của Trần Vân Phàm: "Đẹp thì đẹp đấy, nhưng là đôi giày rách bị người ta chơi nát rồi.”

Trần Vân Phàm con trai Trần Văn Hưng, anh trai của Trần Do Mỹ.

Giọng của Trần Vân Phàm không nhỏ, ngay cả Thịnh Hoàn Hoàn cũng nghe được, huống chi đám người bên cạnh anh ta.

Các thiếu gia, danh viện phu nhân, và mấy bà lớn, tất cả đều nhìn về phía Trần Vân Phàm.

Thấy Trần Vân Phàm khinh miệt cười nói: "Có một số chuyện người ngoài các người không biết đâu. Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa trưởng thành đã trèo lên giường Mộ Tư, nhiều năm như vậy đã sớm bị Mộ Tư ngủ chán rồi.”

Dứt lời, một tay khoác lên vai thiếu gia kia trêu chọc nói: "Anh bạn, nếu anh không ngại, thì nhặt đôi giày rách về chơi đi.”

Thiếu gia kia cảm thấy mất mặt, lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: "Không nghĩ tới danh viện đệ nhất Hải Thành chúng ta lại phóng đãng như vậy, loại phụ nữ này ai còn dám cưới vào nhà?”

Nghe xong những lời này, các thiếu gia đối với Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời không còn hảo cảm.

Đàn ông đều cảm thấy, phụ nữ có thể không an phận, nhưng nháo mọi người đều biết thì ai còn dám tiếp nhận?

Người đàn ông nào chấp nhận được vợ mình là đôi giày rách trong miệng người khác?

Mang ra ngoài đều cảm thấy mất mặt.

Nghe nhóm đàn ông nói chuyện, huyết sắc trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn từ từ nhạt dần, cô tựa như dùng hết giáo dưỡng, mới nhịn xuống không tiến lên hung hăng tát Trần Vân Phàm một cái.

Trên đời này sao lại có đàn ông đê tiện như vậy?

Nhưng bây giờ, Thịnh Hoàn Hoàn cái gì cũng không thể làm, cô lo lắng nhìn về phía Lăng Tiêu, thấy anh đưa lưng về phía đám người nói chuyện điện thoại, tựa hồ không để ý đến bên này đang xảy ra chuyện gì.

Thịnh Hoàn Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức liền phát hiện ánh mắt bà cụ Lăng đang dừng trên mặt nàng, nhất thời trong lòng lại run lên.

Trần Vân Phàm chết tiệt...

Lúc này giọng nói trầm thấp từ phía sau Trần Vân Phàm vang lên, mang theo vẻ coi thường và khinh miệt: "Trần Vân Phàm, nếu như tôi nhớ không lầm, Thịnh Hoàn Hoàn gọi cậu một tiếng anh họ. Làm anh mà lại phỉ báng em gái của mình như thế, đầu óc bị úng nước sao?”

"Còn nữa, cậu tốt xấu gì cũng là thằng đàn ông, đừng giống một người phụ nữ ba hoa, loại hành vi này thật sự làm cho đàn ông xấu hổ lắm."

Nghe mấy câu nói của người đàn ông, sắc mặt nhục nhã của Trần Vân Phàm xanh rồi lại trắng, anh ta giận dữ chỉ vào người đàn ông hỏi: "Anh là ai, tôi hành xử thể nào không tới phiên anh ở đây khoa tay múa chân.”

Đường Nguyên Minh nhìn Trần Vân Phàm từ trên cao nhìn xuống giống như nhìn một con kiến hôi: "Chỉ bằng cậu, không xứng biết tên của tôi.”

Sắc mặt Trần Vân Phàm tái mét, nắm đấm siết chặt, nếu không phải đang ở nhà họ Lăng, cố kỵ Lăng Tiêu, nắm đấm của anh ta đã nện ra ngoài rồi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Đường Nguyên Minh vang lên.

Anh ta không hề đem cơn giận của Trần Vân Phàm đặt vào trong mắt, nhưng sau khi nhận điện thoại không được mấy giây thì sắc mặt trầm xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn anh ta, cảm giác có chút quen mắt, nhưng lại nhất thời không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.

Đường Nguyên Minh sau khi cúp điện thoại, nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn vài giây, sau đó vội vàng rời khỏi nhà họ Lăng.

Trần Vân Phàm phỉ nhổ với bóng lưng Đường Nguyên Minh; "Coi như anh ta chạy nhanh, nếu không ông đây nhất định gϊếŧ chết anh ta.”

Trong đám người có người mỉa mai cười: "Trần Vân Phàm, anh ta chính là Đường Nguyên Minh, nếu anh ta không đi, kết cục của cậu sẽ bi thảm đấy!”

Trần Vân Phàm nhất thời im miệng.

Đường Nguyên Minh, thì ra anh chính là Đường Nguyên Minh!

Khó trách... Khó trách cô cảm thấy quen thuộc như vậy!

Anh vẫn không thay đổi, vẫn là anh cả rất biết chăm sóc người khác.

Thịnh Hoàn Hoàn không quên mục đích đến tối nay, cô rất nhanh thu hồi tầm mắt, kiên định đi về phía bà cụ Lăng.

Nhiều phụ nữ lại không biết tu dưỡng phẩm hạnh như vậy.