Chương 14: Tôi Không Muốn Đứng Yên Chờ Anh Ấy Nữa

Tối hôm qua sau khi đi ra khỏi Danh Môn Thịnh Thế, Lăng Thiên Vũ không muốn về nhà, chỉ muốn quay trở vào Danh Môn Thịnh Thế, bởi vì cô còn ở bên trong.

Sau khi bị Lăng Tiêu mạnh mẽ mang về nhà, cậu nhóc liền giận dỗi nhốt mình ở trong phòng, không ăn không uống, cả ngày cũng không đi ra.

Cho nên Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác rõ được, Lăng Tiêu chán ghét cô hơn so với ngày hôm qua vài phần, trên người anh tản ra hơi thở lạnh lẽo, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Lúc này Lăng Tiêu trở lại trong phòng, ống quần đột nhiên bị người kéo.

Lăng Tiêu cúi đầu, liền thấy một bàn tay nho nhỏ nắm chặt ống quần thẳng tắp của anh, chủ nhân bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, một ngón tay út khác chỉ ra ngoài ban công.

Đây là ý bảo Lăng Tiêu dẫn cậu xuống tầng gặp Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu nhìn cậu nhóc rốt cục cũng an tĩnh lại, khom lưng thẳng xuống, ngồi xổm ở trước mặt cậu, lạnh lùng trên mặt từng chút từng chút phai nhạt đi: "Muốn xuống tầng?”

Lăng Thiên Vũ gật đầu, mở to hai mắt to sáng nhìn anh.

Lăng Tiêu cái gì cũng không nói, giang hai tay mạnh mẽ ôm cậu nhóc đi ra ngoài.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng dưới tầng một hồi, cũng may nhà họ Lăng lớn, yến hội đang náo nhiệt, không ai chú ý đến góc khuất này đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng rất nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Là Cố Bắc Thành, không ngờ anh ta cũng tới!

"Hoàn Hoàn, cô quả nhiên ở đây."

Cố Bắc Thành đứng cách đó vài mét nhìn cô.

Tối hôm qua đàm phán với Trần Văn Hưng thất bại, anh ta đoán hôm nay cô sẽ tới nơi này, không nghĩ tới cô sẽ đến thật.

Thấy sắc mặt Cố Bắc Thành u ám, Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên nói gì.

Cố Bắc Thành đi về phía cô: "Hoàn Hoàn, theo tôi rời khỏi đây đi, bây giờ vẫn còn kịp.”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: "Tôi không đi, tôi cũng không thể đi.”

"Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu anh ta không phải là người tốt, anh ta..."

"Nhưng tôi chỉ có con đường này để đi."

Thịnh Hoàn Hoàn chợt cắt ngang lời anh ta: "Chuyện này tôi không giải quyết được, anh cũng không thể, thậm chí anh của anh Cố Nam Thành cũng không thể, tôi không có cách nào, em gái tôi và bố mẹ đều đang chờ tôi, tôi phải làm như vậy.”

Giọng nói của Cố Bắc Thành đột nhiên dừng lại, anh ta hận sự vô dụng của mình, nếu hôm nay anh ta là tổng giám đốc Cố thị, cho dù dốc hết tất cả, anh ta cũng sẽ giúp cô.

Nhưng anh ta không phải, anh ta chỉ là cậu hai của nhà họ Cố văn dốt võ nát, ngoại trừ thân phận này, anh ta chỉ có hai bàn tay trắng, không giúp được cô cái gì.

"Tôi đi tìm Mộ Tư."

"Cố Bắc Thành, anh trở về đi, nếu anh còn muốn gặp người bạn này thì đừng đi tìm anh ấy."

Cố Bắc Thành dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, thấy vẻ mặt cô kiên quyết đứng ở nơi đó, như trong một đêm chặt đứt ba ngàn tơ tình.

Cố Bắc Thành đau lòng không thôi: "Hoàn Hoàn, cô và tôi đều biết, Bạch Tuyết kia không thích hợp với Mộ Tư, hiện tại cậu ta chỉ là nhất thời đi chệch hướng, nhưng cuối cùng cậu ta sẽ trở về thôi. Sáu năm cô và cậu ta, ai cũng không thể thay thế được.”

Cố Bắc Thành biết cho tới bây giờ trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không có mình, thay vì nhìn cô đi về phía Lăng Tiêu, anh ta tình nguyện để cô trở lại bên cạnh Mộ Tư.

Đây là cô gái anh ta yêu, cho dù không chiếm được, anh ta cũng hy vọng cô sống hạnh phúc, chứ không phải trơ mắt nhìn cô nhảy vào lòng ác ma.

Nhưng mà Thịnh Hoàn Hoàn không vì lời của Cố Bắc Thành mà do dự, cô nói: "Anh ấy có thể trở về hay không, tôi không biết, nhưng tôi biết, lúc này tôi không muốn đứng tại chỗ chờ anh ấy nữa.”

Ngay từ lúc bố bị tai nạn, anh chọn cách làm như không thấy bỏ lại cô lái xe rời đi, trái tim cô đã lạnh!

Thời gian sáu năm, cô vì anh làm bao nhiêu chuyện, bố mẹ coi anh như con trai mà yêu thương, dưới tình huống như vậy, anh lại vứt bỏ bọn họ, trái tim anh tàn nhẫn như thế nào chứ?

Có lẽ Bạch Tuyết thật sự không thích hợp với anh, nhưng đó cũng là chuyện của anh, đó là lựa chọn của anh, có quan hệ gì với cô?

"Bắt đầu rồi, nên đi vào thôi."

Nghe tiếng nói truyền ra từ đại sảnh, Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy túi xách, nhìn Cố Bắc Thành: "Bắc Thành, nếu anh còn coi tôi là bạn, sau này đừng nhắc tới anh ấy trước mặt tôi nữa, vô luận tôi sống tốt hay xấu.”

Cô không cần sự thương hại của anh, cũng không cần sự chúc phúc của anh, cô chỉ nguyện chưa bao giờ quen biết anh.

Nhìn bóng lưng đơn bạc của Thịnh Hoàn Hoàn, Cố Bắc Thành biết mình đã không ngăn được cô, nhưng anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn cô rời khỏi Mộ Tư một cách vô tình như vậy, rồi sa vào vòng tay ma quỷ.

Anh ta bực bội lấy điện thoại di động ra gọi cho Mộ Tư.

Điện thoại vang lên thật lâu đối phương mới bắt máy, lại là giọng nói của một người phụ nữ: "Alo, anh tìm Mộ Tư đúng không, xin chờ một chút.”

Cố Bắc Thành đoán người phụ nữ nhận điện thoại này hẳn là Bạch Tuyết, sắc mặt trong nháy mắt âm lãnh, không đợi bao lâu, giọng Mộ Tư từ trong điện thoại truyền đến: "Có việc gì?”

Một tuần nay Mộ Tư và Cố Bắc Thành không liên lạc qua lại, quan hệ của bọn họ giống như theo tình đoạn của Mộ Tư và Thịnh Hoàn Hoàn mà tan vỡ.

Có một số điều trong lòng mọi người đều rõ ràng, chỉ là không nói ra mà thôi.

Lúc này giọng Mộ Tư rất lạnh lùng.

Cố Bắc Thành cố nén lửa giận: "Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi muốn nói chuyện với cậu về Hoàn Hoàn..."

Cố Bắc Thành còn chưa dứt lời, Mộ Tư đã không kiên nhẫn ngắt lời anh ta: "Cố Bắc Thành, tôi và cô ấy đã chia tay, hiện tại tôi đã có Bạch Tuyết, cho nên đừng nhắc chuyện của cô ấy với tôi nữa, tôi biết cậu thích cô ấy, vậy thì hãy giữ cô ấy thật kỹ đi!”

Cố Bắc Thành vừa nghe Mộ Tư nói, liền nổi trận lôi đình: " Mộ Tư, cậu có còn là đàn ông hay không vậy? Được rồi, cậu đừng có mà hối hận.”

Nói xong Cố Bắc Thành nổi giận cúp điện thoại.

Bạch Tuyết nâng khuôn mặt to bằng bàn tay lên, làn da tái nhợt hiện giờ nuôi một tuần đã có chút huyết sắc, trắng nõn xinh đẹp: "Anh Mộ, anh nói cô ấy là ai vậy?”

Bạch Tuyết cố gắng cười vui vẻ hỏi.

Mộ Tư cất điện thoại di động, thu hồi phiền não trong lòng, sủng nịch xoa tóc Bạch Tuyết, ôn hoà giải thích: "Cô ấy là một người phụ nữ trong quá khứ của anh. Đừng nghĩ nữa, đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải lên máy bay.”

Bạch Tuyết lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhu nhược động lòng người: “Em, em sợ bóng tối..."

Nhà họ Lăng, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào đại sảnh yến hội.

Lúc này bà cụ Lăng tươi cười đi lên sân khấu, trông bà rất phúc hậu, hơn nữa thoạt nhìn còn rất hiền lành.

Nghe nói Lăng Tiêu đối với người nhà họ Lăng đều rất hà khắc, nhưng đối với bà cụ này thì hiếu thuận có thừa.

Bà cu Lăng là một người rất hài hước, ở trên sân khấu chưa đến mấy phút, đã chọc cho mọi người liên tục cười to.

Tiếp theo mọi người nghe thấy tên Lệ Hàn Tư, Đường Nguyên Minh cùng Lăng Tiêu, ai nấy đều kinh hỉ không thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới, bà cụ lại mời ba đại phú hào trẻ tuổi có quyền nhất Hải Thành tới.

Mọi người ở đây đều biết, Lệ Hàn Tư, Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu, Mộ Tư, năm người đàn ông này được gọi là Ngũ thiếu gia Hải Thành, bọn họ đều là nhà giàu mới nổi ở Hải Thành, là đại biểu cho tài phú và năng lực.

Năm người đàn ông này chẳng những có tiền, mà còn có diện mạo xuất chúng, là mục tiêu cuối cùng của ngàn vạn cô gái ở Hải Thành.