Chương 4: Trực tiếp thừa nhận tối hôm đó là cô.

Kì Lục Văn thu ánh mắt về phía Lộc Lê.

Vệ sĩ trước mặt Kì Lục Văn mở máy tính lên, đoạn phim giám sát được phát ra.

Trong hệ thống giám sát, hành lang Lộc Uyển bảy ngày trước đã được phát lại.

Dưới ánh đèn trên cao hành lang lộng lẫy toát lên vẻ sang trọng, những bức tranh tường đắt tiền, huyền bí làm gia tăng thêm vài phần không thể hiểu được cho đêm huyền bí này.

Thời gian giám sát video đang chạy.

Tuy nhiên, ngay khi Kì Lục Văn trở về, toàn bộ màn hình tối đen và anh không thể di chuyển được nữa.

Lúc này, xung quanh lập tức yên tĩnh.

Đôi mắt sâu thẳm của Kì Lục Văn trông càng ngày càng sâu hơn khi được chiếu sáng bởi màn hình tối.

Anh bình tĩnh ngước nhìn người vệ sĩ.

Vệ sĩ toát mồ hôi lạnh: "Kì thiếu gia, xin hãy thứ lỗi cho tôi, nhưng hệ thống giám sát này đã bị phá hủy. Tôi đã cố gắng tập hợp những hacker hàng đầu trong và ngoài nước trong bảy ngày, và đây là bản sửa chữa tốt nhất... "

“Cái gì tốt nhất?” Giọng nói của Kì Lục Văn vừa ấm áp vừa tức giận, “Tôi cho cậu thời gian để sửa chữa, kết quả cậu lại đưa cho tôi cái này?”

"Kì thiếu gia, xin cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ sửa lại tốt nhất có thể."

“Hai ngày.” Kì Lục Văn ấn định thời gian.

Khi Lộc Lê trốn vào trong phòng, toàn thân cô mềm nhũn ra.

Tim đập loạn xạ.

Một số tin nhắn liên tiếp gửi đến điện thoại của cô và Lộc Lê thậm chí còn không thèm kiểm tra chúng.

Mãi đến khi bình tĩnh lại cô mới mở máy ra đọc.

Tất cả tin nhắn đều đến từ cùng một người——Tạ Na Y

Tạ Na Y là bạn tốt của Lộc Lê hai người đã quen biết nhau mười năm và cô nằm trong top 10 hacker thế giới.

Là một thiên tài máy tính, cô đã cùng Lộc Lê tạo ra mạng lưới tình báo lớn nhất ở thành phố Thanh Dương!

Lộc Lê trước đây cứ cố tình gây rắc rối với Kì Lục Văn, chỉ để trì hoãn thời gian và để Tạ Na Y thao tác thành công thay đổi lịch sử trò chơi trên di động của cô.

Có bằng chứng ngoại phạm chứng minh cho đêm đó vào bảy ngày trước.

Ta Na Y: "Sự giám sát tuần của Lộc Uyển đã bị phá hủy."

Tạ Na Y: "Tuy nhiên, hệ thống phòng thủ của Lộc Uyển quá mạnh nên tôi chỉ có thể tạm thời phá hủy nó, vẫn có khả năng sửa chữa được."

Lộc Lê: "Được rồi, tôi biết rồi."

Tạ Na Y: "Tôi có một cách."

Lộc Lê: "?????"

Tạ Na Y: "Cậu thực sự có thể trực tiếp đi thừa nhận rằng cậu là người đã ngủ với chú Kì đêm đó, để buộc chú ấy phải chịu trách nhiệm cưới cậu."

Tạ Na Y: "Cậu không phải rất muốn làm vợ của Kì Lục Văn sao? Một mũi tên trúng hai mục đích."

Lộc Lê: "Điều mình muốn là có được cả thể xác và trái tim của chú ấy chứ không phải chỉ là thân phận Kì phu nhân. Nếu chỉ vì hai chữ trách nhiệm mà cưới mình thì mình cũng không chịu."

Cô công chúa nhỏ kiêu hãnh của Lộc Uyển không chấp nhận những loại tình cảm không bình đẳng.

Cô yêu Kì Lục Văn, và tất nhiên cô cũng muốn Kì Lục Văn yêu cô, để cô có thể đem tình yêu đưa ra ánh sáng, nếu không mọi tình ý này đều sẽ vô hiệu.

Yêu nhiều cũng vô ích, chỉ có hai người đồng lòng yêu nhau mới có ích.

Cô không muốn ràng buộc hai người lại với nhau chỉ vì hai từ trách nhiệm.

Hơn nữa, Kì Lục Văn cũng không thể chấp nhận được mong muốn của cô và chắc chắn sẽ cho rằng cô biếи ŧɦái, sẽ đuổi cô đi.

Lộc Lê cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến cách Kì Lục Văn nhìn cô như một con quái vật.

Lộc Lê điều chỉnh tâm trạng và cất điện thoại di động đi.

Vừa đứng dậy để chuẩn bị đi tắm, thì vừa kết thuc cuộc nói chuyện với Tạ Na Y đột nhiên có điện thoại gọi tới.

Lộc Lê nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Có nhiệm vụ à?"

"Ừ, tổ chức vừa nhận được một tờ đơn" Tạ Na Y giả vờ hồi hộp: "Cậu sẽ cảm thấy rất thú vị."

Khóe miệng Lộc Lê giật giật, “Cậu đừng nói với tôi rằng chính Kì Lục Văn tìm tới tổ chức để nhờ điều tra ra người phụ nữ đêm hôm đó?"

Tạ Na Y gần như bật cười trước câu nói của Lộc Lê: “Nếu như vậy thì rất thú vị. Nhưng đáng tiếc, Kì Lục Văn_thân là người đứng trên đỉnh kim tự tháp ở thành phố Thanh Dương, lại có tổ chức tình báo của riêng mình, chú ấy không cần tìm đến sự giúp đỡ từ bên ngoài đâu."

"Vậy thì có chuyện gì?"

"Dưới lá đơn có ghi là người nhà họ Thịnh. Cậu nghĩ đó là ai?" Tạ Na Y giả vờ hồi hộp.

Lộc Lê không cần suy nghĩ đưa ra một câu trả lời chính xác: "Thịnh Tuyết Tư."

“Thông minh.” Tạ Na Y kinh ngạc trước độ chính xác trong suy đoán của Lộc Lê: “Có điều, mình có chút tò mò.”

"Cậu tò mò gì chứ?

"Cậu cố tình tung ra tin tức, dì Thịnh_người đã mất tích mười hai năm trước sẽ trở về nhà họ Thịnh để nắm quyền. Làm thế nào để cậu có thể chắc chắn rằng Thịnh Tuyết Tử sẽ đến kiếm chúng ta chứ không phải những thành viên khác trong Thịnh gia? "

Lộc Lê cúi đầu cười nói: “Thịnh Tuyết Tử được coi là đại tiểu thư, từ nhỏ đã nổi tiếng, hiện tại còn được tâng bốc là đệ nhất phu nhân tài nạo song toàn ở Thanh Dương.

Tuy nhiên, mẹ của Thịnh Tuyết Tử lo lắng rằng quá sớm để cô bộc lộ tài năng.

Nên càng dồn nén cô, điều này khiến nội tâm Thịnh Tuyết Tử bất mãn và luôn muốn làm gì đó.

Tạ Na Y cười nhẹ trả lời: “Cho nên, nếu tin tức này bị tung ra, những người khác trong Thịnh gia sẽ chú ý nhưng sẽ không có động thái gì. Thịnh Tuyết Tử thì kiêu ngạo và tự phụ sẽ cảm thấy chuyện này sẽ là bàn đạp để cô chứng tỏ bản thân."

"Dì Thịnh, tôi đã cẩn thận sắp xếp để ngày mai dì gặp cháu gái nhỏ của dì lần đầu tiên, địa chỉ sẽ gửi cho dì sau."

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tạ Na Y, Lộc Lê nhận được địa chỉ ngày mai gặp Thịnh Tuyết Tử.

Lộc Lê cầm điện thoại, lẩm bẩm: “Thấm thoát mà đã 12 năm rồi."

Lộc Lê tên thật là Thịnh Lộc Lê, cô là con gái lớn của Thịnh lão gia và là huyết thống duy nhất của Thịnh lão gia.

Người đứng đầu nhà họ Thịnh hiện tại tuy là anh của Lộc Lê, nhưng anh ta lại là con riêng của Thịnh phu nhân, do bà ta ngoại hình, Thịnh phu nhân đã tự tử vì xấu hổ.

Lão gia cảm thấy đáng thương cho một đứa trẻ, nên đã giữ lại bên cạnh để nuôi dưỡng.

Lão gia muốn anh ta có được địa vị là đại thiếu gia của nhà họ Thịnh, và đảm bảo rằng anh ta không phải lo lắng vềviệc cơm ăn áo mặc hằng ngày.

Sau đó lão gia thông qua hình thức thụ tinh ống nghiệm sinh ra Thịnh Lộc Lê, đồng thời tập trung nuôi dưỡng Lộc Lê để trở thành người thừa kế của Thịnh gia.

Đáng tiếc lòng tốt của lão gia lại bị lợi dụng, nuôi ong tay áo.

Khi Lộc Lê lên tám tuổi, lão gia đột nhiên biến mất và Lộc Lê bị người anh trai thân tín của mình lừa lên một chiếc ô tô đi về phía bắc Myanmar.

Cho đến khi xe tiến vào biên giới phía bắc Myanmar, Lộc Lê không tài nào chấp nhận được chính người anh nuôi nấng mình lại làm như thế với mình.

Đối với một bé gái mới tám tuổi, việc bị trói và trùm kín đem lên xe thì chỉ có hai kết quả phải chịu đó là sẽ bị họ đưa đi mổ lấy nội tạng để bán.

Nhưng hầu hết là sẽ bị đối xử như một con gà con mới nở, bị quăng quật, bị bán và bị sỉ nhục, và sẽ không bao giờ cónđược bình cuộc sống bình yên.

Nhưng mạng sống của Lộc Lê không nên bị cắt đứt, xe đã đến biên giới phía bắc Myanmar và họ bắt đầu thương lượng giá cả, tại đây cô đã gặp được Kì Lục Văn.

Cô chộp lấy Kì Lục Văn như cọng rơm cứu mạng duy nhất.

Cô được Kì Lục Văn nuôi dưỡng, cô sớm đã lên kế hoạch để trở về Thịnh gia, lấy lại danh tính, đồng thời điều tra bí ẩn về sự mất tích của cha cô.

Nhưng bây giờ, sau nhiều năm lên kế hoạch cẩn thận, cuối cùng cô cũng sắp xé nát Thịnh Tuyết Tử!!

Cô ta phải trả lại tài sản cho đúng chủ nhân ban đầu của Thịnh gia.!!

Muốn biết Thịnh lão gia còn sống hay đã chết thì phải nhìn thấy người hoặc phải tìm thấy xác.

Người cướp ngôi năm đó đều phải trả giá đắt!

.............

Ngày hôm sau.

Lộc Lê đến quán cà phê nơi cô gặp Thịnh Tuyết Tử và đợi cả tiếng đồng hồ, Thịnh Tuyết Tử còn thong dong đến muộn.

Tuy Lộc Lê vai vế cao hơn, nhưng tuổi cũng bằng Thịnh Tuyết Tử.

So với vẻ ngoài tươi sáng và trẻ trung của Lộc Lê, Thịnh Tuyết Tử có đường nét khuôn mặt sâu sắc hơn, dáng người mảnh khảnh và cao ráo, hình ảnh và khí chất tổng thể của cô thuộc kiểu "ngự tỷ"

Có thể nói, Lộc Lê lớn lên cùng Thịnh Tuyết Tử.

Chỉ là nhiều năm như vậy, hai người bọn họ đều đã thay đổi, nếu không sớm biết thân phận của nhau, Lộc Lê cũng sẽ không nhận ra Thịnh Tuyết Tử.

Thịnh Tuyết Tử nhìn Lộc Lê bằng ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo, hiển nhiên cũng không nhận ra cô.

"Xin lỗi, tôi có một cuộc họp nhỏ ở trường đằng kia."

Miệng thì xin lỗi, nhưng Thịnh Tuyết Tử lại không mấy thành tâm.

Cô là đại tiểu thư nhà họ Thịnh, đồng thời là người phụ nữ xinh đẹp nhất thành phố Thanh Dương cả về tài lẫn sắc, để người ta phải đợi nửa tiếng là chuyện đương nhiên, có người muốn hẹn còn không được.

"Tôi mới đến." Lộc Lê đáp lại, đưa tay nói: "Tôi tự giới thiệu trước, tôi tên Lục Mộ, lần này tôi sẽ phụ trách đơn yêu cầu của cô Thịnh."

“Xin chào.” Thịnh Tuyết Tử chỉ ngạo mạn đáp lại.

Cô nói thẳng ra chủ đề: “Tôi dự định ba ngày nữa sẽ tổ chức một trò chơi, không biết Lục cô nương có thể đưa cô cô bé của tôi đến đây không?”

"Đương nhiên có thể." Lộc Lê tự tin nói: "Chỉ là giá cả..."

“Cô Lục, cô có thể kiểm tra điện thoại của mình.” Thịnh Tuyết Tử lãnh đạm nhún vai.

Lộc Lê nhướng mày, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, phát hiện Thịnh Tuyết Tử đã chuyển khoản.

Lộc Lê im lặng đếm số tiền: "Thịnh tiểu thư quá hào phóng rồi. Cô ta không chỉ tăng gấp đôi số tiền đã thỏa thuận trước đó mà không cần yêu cầu thêm một yêu cầu nào nữa."

“Tôi nhận được tin Kì Lục Văn tối nay sẽ có một cuộc họp riêng ở văn phòng kinh doanh tư nhân. Với số tiền này, tôi hy vọng cô Lục có thể giúp tôi điều tra địa chỉ và nhận được thư mời đến văn phòng kinh doanh này.”

Động tác của Lộc Lê dừng lại vì lời nói của Thịnh Tuyết Tử.

Nhìn vào ánh mắt Thịnh Tuyết Tử.

Mục tiêu của cô ta……….

Có phải chú Kì không?