Chương 3: Nói hay không nói? Không nói!!!

"Chú Kì, cháu có bạn trai!" Lộc Lê đột nhiên hét lớn.

Bởi vì câu nói này, nhân lúc Kì Lục Văn đang kinh ngạc thì Lộc Lê đã đẩy anh ta ra, chạy về hướng khác.

Kết quả là, cô chưa bước được hai bước đã bị ba bốn vệ sĩ chặn lại.

Mẹ kiếp, lão hồ ly.

Dù cô có chạy đường nào, cũng bị anh bắt được!

“Lại đây.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sau đó.

Dựa trên sự hiểu biết của Lộc Lê về anh ta, giọng nói này có chút gì đó nhẫn nại.

Nếu tiếp tục gây rối sẽ bị ăn đòn.

Nhưng Lộc Lê không muốn nhượng bộ.

Suy cho cùng, 7 ngày trước Lộc Lê đã làm ra một tội tày trời ngủ hoàn toàn đó là "ngủ" cùng với Kì Lục Văn.

Nếu muốn giải quyết khoản nợ này, Lộc Lê sẽ không đơn giản là bị ăn đòn.

Lộc Lê ngoan ngoãn quay người, có chút làm nũng liếc nhìn Kì Lục Văn: “Chú Kì, cháu biết rồi.”

Những lời nói được nói một cách ngoan ngoãn.

Nhưng mới đi được hai bước, Lộc Lê lại tiếp tục giở trò, cố tình vấp chân trái và ngã xuống đất bằng chân phải: "Ai yaaa, đau quá."

Cô hét rất to, nhưng người đàn ông phía trước lại không hề cử động.

Lộc Lê vội vàng vỗ vào chân, khóc nói: “Ta thê thảm quá, vốn dĩ ta quên một thứ, muốn quay lại lấy, nhưng cuối cùng gặp phải trưởng bối hung ác, hung ác đã đành lại còn thấy ta ngã xuống cũng chẳng thèm quan tâm."

"HUuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu, không ai quan tâm hay yêu thương ta cả, ta chỉ là một đứa trẻ nhỏ đáng thương, đáng lẽ ta nên bị bắt cóc rồi bị bán đi ngay lúc đó luôn cho rồi, thay vì bây giờ chết bên đường mà không có ai quan tâm."

"Trái tim của một số người......cứng như sắt đá."

Lộc Lê cứ phàn nàn hết lần này đến lần khác.

Người đàn ông vốn đang đứng trước xe với vẻ mặt tức giận bất lực đưa tay xoa xoa lông mày sau khi bị cô buộc tội: “Là tôi nuôi là tôi nuôi.”

Người đàn ông cứng như sắt cuối cùng cũng thở ra một hơi giận dữ rồi quay lại tìm cô.

Vẻ mặt Lộc Lê tỏ vẻ tủi thân "Cháu muốn được bế."

Kì Lục Văn không muốn nói chuyện với cô, nhưng vẫn bất lực cúi người xuống, một tay bế cô lên, ôm vào lòng.

Lộc Lê lắc lắc đầu đầy tự hào và dựa vào lòng Kì Lục Văn.

Lão hồ ly thì sao?

Còn không phải là anh cúi xuống ôm cô.

Ừm!

...............

Kì Lục Văn ôm Lộc Lê quay trở lại Lộc Uyển, khi người giúp nhìn thấy mắt cá chân của cô công chúa nhỏ sưng tấy đỏ bừng, người giúp việc lập tức có cảm giác như mình sắp phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, toàn bộ Lộc Uyển đột nhiên sáng rực lên.

Đội y tế đã đến hiện trường nhanh nhất có thể, nhưng họ không dám cử động khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách.

Cô công chúa nhỏ mảnh khảnh đang ngồi trên ghế sô pha, Kì Lục Văn_người bị đồn là lạnh lùng và độc ác, đang quỳ một chân xuống, ôm cổ chân sưng đỏ của cô công chúa nhỏ rồi bôi thuốc.

Cô công chúa nhỏ rêи ɾỉ, cố gắng rút chân lại vì đau: "Đau quá, chú còn nạt cháu, hay là chú cứ mặc kệ cháu, để cháu đi chết cho rồi."

Kì Lục Văn siết chặt cổ chân cô: “Đừng cử động.”

“Chú còn nạt cháu.” Giọng nói mang theo tiếng khóc.

Kì Lục Văn ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt của cô công chúa nhỏ đỏ hoe, chớp mắt một giọt nước mắt lớn rơi xuống.

Anh lấy giấy lau nước mắt cho cô, cam chịu dỗ dành: “Bây giờ chúng ta băng bó vết thương nhé?”

"Chú hung dữ với cháu." Lộc Lê buồn bực nói: "Trong quán bar, trước cửa quán bar, và vừa rồi."

"Tôi hung dữ."

Kì Lục Văn hít thật sâu thở dài: “Thật xin lỗi vì chú có thái độ không tốt.”

Lộc Lê không nói gì, vẫn nhìn anh chằm chằm.

Người đàn ông kiên nhẫn dỗ dành: “Sau này chú sẽ bù đắp, trước tiên xử lý vết thương nhé?”

"Được." Lộc Lê hài lòng, nhanh chóng đáp lại, nhưng lại rất kiêu ngạo: "Nếu chú thành thật xin lỗi, cháu sẽ tha thứ cho chú, không keo kiệt như chú đâu."

Lục Văn mỉm cười khi nghe cô nói: "Vâng, vâng, cô công chúa nhỏ của tôi là người xinh đẹp và hào phóng nhất."

"Vậy thì chú phải trân trọng, đừng làm người xấu xa, trái tim của cháu rất mong manh."

"Được rồi, được rồi." Kì Lục Văn dỗ dành cô.

Lộc Lê ngoan ngoãn hợp tác sau khi được dỗ dành trong hạnh phúc.

Sau khi vết thương ở mắt cá chân của Lộc Lê được xử lý xong, Kì Lục Văn bảo người giúp việc lui xuống và vào bếp nấu một bát cháo cho Lộc Lê.

"Về cậu bạn trai thì sao?"

Lộc Lê đang ăn cháo, Kì Lục Văn đột nhiên hỏi như vậy.

"À, bạn trai... Vẫn chưa ở bên nhau, chỉ là hơi thích một chút" Lộc Lê cố tìm một lý do để trả lời qua loa.

Cô giả vờ uống cháo như không có chuyện gì xảy ra, không dám nhìn phản ứng của Kì Lục Vab nhưng cô cảm thấy ánh mắt của Kì Lục Văn có chút sát khí.

"Cậu ta tên là gì, hai người quen nhau ở đâu" Kì Lục Văn mặt lạnh như băng truy hỏi.

Lộc Lê đặt bát đũa xuống: “Chú Kì, chú đang kiểm tra hộ khẩu nhà người ta đúng không?"

"Ừ" Kì Lục Văn quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Lộc Lê với ánh mắt rất ngột ngạt.

Lộc Lê đối mặt với áp lực: "Chỉ là....là bạn học cũ, cùng học đại học. Vẫn chưa ở bên nhau. Chú kiểm tra hộ khẩu như thế, cháu làm sao dám yêu đây?!"

"Cậu ta tên là gì? "

"Không nói!?"

"Lộc Lê!!?"

"Cháu không nói là không nói!" Lộc Lê nổi nóng, thái độ cũng không tốt gì mấy.

Kì Lục Văn sắc mặt lạnh lùng, tay cố ý vuốt ve hạt Phật trên cổ tay.

Lộc Lê biết rằng mỗi khi anh tức giận với cô, anh sẽ dùng cách này để xoa dịu cơn giận.

Lộc Lê có linh cảm mình không thể đối đầu trực diện với anh, nên thái độ hơi dịu đi: “Chỉ là bạn cùng lớp mà thôi, vẫn chưa hoàn toàn ở bên nhau, cháu vẫn đang suy nghĩ."

“Ồ, mới bảy ngày trước thôi, đêm đó cháu cùng anh ấy chơi trò chơi thâu đêm, chỉ vì một chuyện nhỏ mà cãi nhau, cháu tức giận đến mức thu xếp ngay máy bay riêng để đi nước ngoài chơi."

Lộc Lê thản nhiên nói, liếc nhìn sự thay đổi biểu cảm của Kì Lục Văn, thuận tiện nói thêm: "Cháu còn phải suy nghĩ kỹ, chỉ mới chơi game mà đã tức giận với cháu như vậy rồi thì làm sao có thể trở thành bạn trai của cháu chứ? "

“Chơi game cả đêm?” Kì Lục Văn đưa tay nhéo nhéo mặt Lộc Lê.

"Ừ, chú biết cháu thích chơi game mà. Anh ấy thường chơi game với cháu, thức suốt đêm. Cháu nghĩ điều này không tốt cho sức khỏe." Lộc Lê Kì nhìn trực tiếp vào Kì Lục Văn, như thể cô đang nói về một việc gì đó rất bình thường.

“Kỷ lục trò chơi đâu?”

“Trong điện thoại.”

Lộc Lê vừa nói vừa lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm vào ứng dụng trò chơi, bấm vào lịch sử, đưa cho Kì Lục Văn xem, kỷ lục mới nhất là bảy ngày trước, trận đấu cuối cùng là vào sáng sớm.

Kì Lục Văn vẫn đang xem thời gian được ghi lại, Lộc Lê âm thầm quan sát biểu hiện của Kì Lục Văn và đoán xem như thế co du làm anh ta tin hay không.

Khi Kì Lục Văn quay đi, Lộc Lê giả vờ thờ ơ và nói với vẻ bùi ngùi: "Chú Kì, cháu không phải là không muốn nói cho cháu biết đối phương là ai, cháu chỉ cảm thấy không cần thiết. Cháu thậm chí còn không có ý định phải ở bên anh ta."

Kỳ Lục Văn không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: “Vậy thì đừng ở bên nhau nữa."

"Ừ." Lộc Lê có chút buồn bã đáp lại: "Không nói với chú nữa. Tâm trạng của cháu ngay từ đầu đã không tốt rồi, lại còn nhắc tới chuyện này."

"Cháu lên lầu trước."

Lộc Lê lẩm bẩm, đứng dậy đi về phía thang máy, Kỳ Lục Văn quay đầu nhìn dáng đi tự nhiên của cô bé, nhướng mày: “Chân cháu không còn đau nữa à?”

Lộc Lê kịp phản ứng, lập tức nói "Ối" rồi cố ý khập khiễng đi vào thang máy.

Khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt Kỳ Lục Văn nhạt dần, ánh mắt sâu thẳm hơn.

Cùng lúc đó, một người mặc đồ đen mang theo máy tính vào báo cáo: "Kỳ thiếu gia, hệ thống giám sát hành lang bảy ngày trước đã được sửa chữa."