Chương 5: Chú Kì tặng cho cô công chúa nhỏ một ngôi sao

Ánh mắt của Lộc Lê tối đi rất nhiều: "Thịnh tiểu thư, cô định gặp Kì Lục Văn trong văn phòng à?"

"Kì Lục Văn và tôi là cặp đôi xứng đôi nhất trong thành phố này về gia cảnh và ngoại hình. Chỉ tiếc thay, suýt chút nữa là chúng tôi đã có duyên gặp nhau. Vì đã định rằng Kì Lục Văn sẽ một lòng yêu tôi nên chi bằng hôm nay tôi chủ động tạo ra một cuộc gặp gỡ, về sau nhất định sẽ trở thành

một câu chuyện tuyệt đẹp."

Lộc Lê im lặng lắng nghe những lời của Thịnh Tuyết Tử và tự nghĩ rằng khi Thịnh Tuyết Tử nói những lời này, thái độ của cô ta rất kiên quyết và tự tin, và cô tin rằng Kì Lục Văn sẽ yêu cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên chỉ cần anh ấy nghe thấy tiếng cô ta.

Thật sự...... .....Rất tự tin.

Thịnh Tuyết Tử nói xong liền hỏi Lộc Lê: "Lục cô nương, cô cảm thấy có vấn đề gì sao?"

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Lộc Lê với một chút hung hăng.

Lộc Lê thậm chí còn chắc chắn rằng Thịnh Tuyết Tử sẽ rời đi ngay lập tức nếu cô ấy nói câu "có vấn đề".

Tuy nhiên, Lộc Lê đã lên kế hoạch trong nhiều năm, trù tính lợi dụng Thịnh Tuyết Tử để trở về Thịnh gia trả thù, vì chút chuyện nhỏ này mà làm đổ bể thì không nên.

Bao nhiêu năm lao tâm khổ tứ sẽ trở nên vô ích.

Lộc Lê nhếch lên một nụ cười trên môi: "Thịnh tiểu thư, cho tôi năm phút nhé?"

Thịnh Tuyết Tử nhìn đồng hồ: “Hai phút.”

"Cảm ơn Thịnh tiểu thư."

Lộc Lê đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi đến góc ghế cuối cùng, trực tiếp gọi cho Kì Lục Văn.

Cuộc gọi nhanh chóng được trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

“Tối nay có bàn cờ?” Lộc Lê hỏi, nhìn chằm chằm về phía Thịnh Tuyết Tử.

"Ừ, bàn cờ do Chu Thời Dư tổ chức, cháu có muốn tới chơi không?"

"Chú có biết Thịnh Tuyết Tử không?" Lộc Lê đột nhiên hỏi.

“Ừ, chú có nghe qua rồi.”

"Tối nay cô ấy sẽ tham gia, chú có biết không?"

"Quan hệ giữa cô ta với Chu Thời Dư không tệ, trận đấu này cũng là vì cô ta mà tổ chức."

Vừa nghe thấy những lời này của Lục Văn, Lộc Lê đã hiểu rằng đây là ý đồ của Thịnh Tuyết Tử để kiểm tra khả năng của cô, bất kể Lộc Lê có thể điều tra ra hay không, Thịnh Tuyết Tử cũng đều sẽ tham gia.

"Cháu biết rồi, tạm biệt."

Sau khi nói không chút cảm xúc, Lộc Lê trực tiếp cúp điện thoại.

Sau sự việc ngày hôm qua, Lộc Lê đều tránh ăn sáng cùng Kì Lục Văn.

Cô cố ý làm vậy, sợ Kì Lục Văn sẽ tra hỏi cô

về người bạn trai mà cô bất ngờ bịa ra, để che lấp cho sự việc xảy ra vào buổi đêm của bảy ngày trước.

Lộc Lê tin chắc rằng thời gian có thể làm lu mờ đi chuyện này!

Lộc Lê lấy lại nụ cười và quay trở lại chỗ ngồi của mình.

"Đừng lo lắng, Thịnh tiểu thư, tối nay cô và Kì Lục Văn nhất định sẽ có một cuộc gặp gỡ hoàn hảo."

Ngay khi ngồi đối diện Thịnh Tuyết Tử, Lộc Lê đã trực tiếp đưa ra câu trả lời đầy tự tin.

Thịnh Tuyết Tử ngoắc môi: "Đợi tin mừng từ Lục cô nương."

Nói xong, cô lấy kính râm từ trong túi ra rồi kiêu hãnh rời đi.

Thịnh Tuyết Tử vừa rời đi, thì Tạ Na Y liền gọi điện tới.

Lộc Lê kể cho Tạ Na Y chuyện vừa rồi xảy ra với Thịnh Tuyết Tử, Tạ Na Y dừng lại trong vài giây, rồi cười điên cuồng.

Cô thậm chí còn cười đến mức té khỏi ghế làm việc.

"Cô Thịnh này thực sự rất thú vị. Tự tin .............Ừ................." " , Tạ Na Y có chút cạn lời, "nói tóm lại là cô ta rất tự tin."

Lộc Lê có một chút không vui: "Thịnh Tuyết Tử có một mục tiêu rõ ràng, cô ta sớm đã lập kế hoạch tiếp cận việc này để nhắm vào Kì Lục Văn."

"Cậu có sợ bọn họ sẽ có tình ý với nhau không?" Ta Na Y hỏi.

Lộc Lê im lặng.

Sợ không?

Cũng không tính là sợ, chỉ là trong lòng khi thấy Thịnh Tuyết Tử có mục tiêu rõ ràng, muốn tiếp cận Kì Lục Văn nên có chút không vui.

Thịnh Tuyết Tử muốn trở thành Kì phu nhân.

Lộc Lê nghĩ đến giọng điệu thờ ơ lúc nãy của Kì Lục Văn cô càng cảm thấy tồi tệ hơn.

Cô luôn cảm thấy rằng những gì thuộc về cô đang bị người khác dòm ngó, muốn lấy đi.

Vả lại, cô chẳng có thân phận hay tư cách gì để đi nói với Kì Lục Văn rằng đừng tiếp xúc với Thịnh Tuyết Tử.

Cô ấy chỉ là một đứa trẻ được Kì Lục Văn nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn.

Lộc Lê thật khổ tâm.

"Cậu lo lắng thừa rồi, chú Kì nhất định sẽ không có tình ý gì với Thịnh Tuyết Tử đâu." Tạ Na Y thấy Lộc Lê im lặng liền hiểu ra vấn đề.

Cô nói tiếp, "Cậu cũng thấy đó, những năm nay bên cạnh Kì Lục Văn có nữ nhân nào khác không? Với bản chất cao quý, lạnh lùng và Phật tính của chú ấy, không cho người lạ đến gần, ai có thể cùng chú ấy nảy sinh tình ý được chứ?

Tạ Na Y vừa nói xong, Lộc Lê ngay lập tức cười: "Cũng đúng."

Nhiều năm như vậy, bên cạnh Kì Lục Văn không có một người phụ nữ nào tiếp cận.

Chỉ là chú ấy quá lạnh lùng, chỉ cần một cái nhìn cũng có thể khiến người ta tránh xa.

................

Chín giờ tối.....

Lộc Lê đưa Thịnh Tuyết Tử vào văn phòng kinh doanh tư nhân của Kì Lục Văn.

Khi được Lộc Lê, Thịnh Tuyết Tử không vừa ý cho lắm: “Đây là văn phòng tư nhân.”

"Đi cùng với tôi, Thịnh tiểu thư có thể nhận được thông tin trực tiếp về Kì Lục Văn trong thời gian nhanh nhất." Lộc Lê khó hiểu nhắc nhở.

Lộc Lê thực sự không cần phải đến, chỉ cần gửi địa chỉ cho cô ấy.

Tuy nhiên, Lộc Lê vẫn cảm thấy hoang mang.

Cô muốn biết, Kì Lục Văn khi tiếp xúc với những cô gái khác sẽ như thế nào.

Có phải cũng giống như lúc tiếp xúc với cô hay không?

Thịnh Tuyết Tử không nói thêm gì nữa.

Lộc Lê lấy ra thư mời, nhân viên liền dẫn hai người vào văn phòng tư nhân của Kì Lục Văn.

Những người duy nhất có thể tham gia vào văn phòng tư nhân của Kì Lục Văn chính là những người thuộc giới thượng lưu ở thành phố Thanh Dương.

Bốn người đang chơi mạt chược, họ đang bàn tán về những tin đồn về Kì Lục Văn.

Lộc Lê từ nhỏ đến lớn, đã được Kì Lục Văn bảo vệ cô rất tốt.

"Tôi nghe nói rằng, Kì Lục Văn rất nuông chiều cô công chúa nhỏ này, có lần cô công chúa nhỏ khóc lóc ỉ ôi, Kì Lục Văn liền đem một ngôi sao tặng cho cô công chúa nhỏ."

Thế giới bên ngoài chỉ biết rằng ở Lộc Uyển có một cô công chúa nhỏ, nhưng người có thể nhìn thấy bộ mặt thật của cô công chúa nhỏ này chỉ có những quý ông trong văn phòng tư nhân.

Vì vậy khi những quý ông này nhìn thấy Lộc Lê, lại còn thấy bên cạnh Lộc Lê là Thịnh Tuyết Tử nên có chút tò mò.

Lộc Lê nháy mắt với họ và bảo họ đừng nói gì lung tung.

"Thịnh tiểu thư, ông chủ Kì hẳn là ở bên trong." Lộc Lê nhắc nhở bên tai Thịnh Tuyết Tử.

Thịnh Tuyết Tử ©υиɠ kính gật đầu, nhìn về phía trước rồi bước vào trong.

"Cô công chúa nhỏ này đang chơi trò chơi gì vậy?"

"Công chúa nhỏ dẫn đại tiểu thư nhà họ Thịnh đi xem mắt Kì Lục Văn?"

"Không phải trước đây, cô công chúa nhỏ này còn nổi nóng cãi nhau với Kì Lục Văn vì chuyện xem mắt sao, sao bây giờ lại làm gì vậy?"

"Đừng bận tâm đến chuyện của cô công chúa nhỏ này. Nếu gây sự với Kì Lục Văn, không ai trong chúng ta có thể sống yên đâu."

Nghĩ tới trận cãi nhau ầm ĩ của cô công chúa nhỏ tất cả đều im lặng, tiếp tục chuyên tâm đánh bài.

Lộc Lê và Thịnh Tuyết Tử vừa bước vào phòng bên trong, thì liền nghe thấy âm thanh thông báo cuồng nhiệt phát ra trên điện thoại di động: pentakill (năm lần gϊếŧ).

Lộc Lê kích động suýt chút nữa là nhảy dựng lên, Lộc Lê muốn đánh người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa vì cô vừa bị anh ta đánh cô năm phát trong game.

"Cô ở lại đây, tôi sẽ vào chào hỏi Kì Lục Văn" Thịnh Tuyết Tử giữ lấy Lộc Lê và ngăn cô ấy tiếp tục.

Lộc Lê vừa sợ vừa tò mò.

Cô không chỉ tò mò về việc Kì Lục Văn sẽ tương tác với những người khác giới như thế nào mà còn tò mò về việc Thịnh tiểu thư sẽ thể hiện sự quyến rũ của mình như thế nào để thu hút người khác giới.

Nếu có thể, cô vẫn muốn học hai chiêu.

Lộc Lê ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, góc độ này vừa đủ để có thể nhìn rõ người đàn ông trên ghế sofa.

Người đàn ông có cảm giác uể oải mặc áo sơ mi trắng, cởi nút thứ ba để lộ xương quai xanh đẹp đẽ và cơ ngực lù lù, đôi chân dài thản nhiên đặt trên bàn trà, miệng ngậm điếu thuốc, mặt vô cảm ném điện thoại di động sang một bên. .

"Game hỏng như vậy, mà mỗi ngày đều rêи ɾỉ."

Lộc Lê kiêu ngạo lẩm bẩm, game hỏng nhưng mà cũng rất khó để đánh.