Chương 12: Chú họ từng có ý định muốn cưới cô ấy đúng không?

Edit: QD246

Beta: Hành

Tiêu Bảo Đường tự hiểu rằng.

Đừng tưởng chú họ của hắn nói người ta chưa tròn mười tám tuổi nên chưa thể kết hôn, cái gì mà đợi đến khi cô ấy mười tám tuổi sẽ tìm được người đàn ông phù hợp chứ.

Theo hắn thấy, cô ni cô nhỏ kia dáng dấp không tệ, chẳng những thế mà còn rất ưa nhìn ấy chứ, chỉ là quá gầy, gầy đến mức thoạt nhìn qua thì không đáng chú ý mà thôi.

Nếu như chăm sóc tốt, nói không chừng bộ dáng nhỏ gầy kia chỉ trong mấy tháng sẽ đẹp nhất trong thôn cho coi.

Đến lúc đó, còn để chú đưa cô ni cô ấy đi xem mắt hay sao? Sợ rằng ai nhìn cô ấy nhiều một chút thôi, là hắn đã đá bay người đó luôn.

Hiện tại, cô ni cô nhỏ ở phía sau đang chờ chú họ của hắn, sao lại thấy gai mắt thế nhờ, vẫn nên tranh thủ thời gian mà chuồn trước.

Thế là Tiêu Bảo Đường cùng với mấy người đi theo không hề do dự rút lui.

Sau khi bọn hắn đi, bên bờ ruộng chỉ còn lại Tiêu Cửu Phong và Thần Quang.

Thần Quang tiến tới: “Anh Cửu Phong, anh đang bàn bạc với người ta hả?”

Tiêu Cửu Phong nắm vuốt một cây cỏ đuôi chó trong tay: “Ừ.”

Thần Quang: “Có phải tôi đã quấy rầy các anh nói chuyện rồi không?”

Tiêu Cửu Phong: “Phải.”

Thần quang: “… Thế tôi gọi bọn họ trở về nhé?”

Tiêu Cửu Phong nhíu mày, ngậm rễ cỏ đuôi chó trong miệng: “Được rồi, đi về thôi.”

Thần Quang mím môi cười khẽ, ngoan ngoãn đi theo hắn: “Vậy chúng ta về nhà!”

Về nhà nấu cháo ăn cơm, cô muốn ăn bát cháo gạo khoai lang thơm ngon.

Tiêu Cửu Phong thấy dáng người nhỏ bé yếu ớt của cô đang ôm theo bình nước của hắn thì trực tiếp cầm lấy, xách trong tay: “Mệt không?”

Thần Quang tưởng hắn hỏi việc ruộng đồng: “Không mệt, một chút cũng không mệt, không phải là nhổ cỏ thôi sao, tôi nhổ rất nhanh. Mọi người đều công nhận thế, người ta nói cả hai người nhổ cũng không giỏi bằng tôi!”

Tiêu Cửu Phong đung đưa cỏ đuôi chó trong miệng: “Đúng là một đám dây dưa công việc!”

Thần Quang: “Hả? Dây dưa công việc?”

Cô chưa từng nghe qua cái từ này.

Tiêu Cửu Phong lười giải thích cho cô, giải thích nhiều làm gì? Ni cô nhỏ đơn thuần như vậy, chắc là lúc ở trên núi cũng bị bắt nạt phải làm nhiều việc, xuống núi vẫn khờ khạo như vậy, người khác lười cô chăm, giải thích kiểu gì cô cũng không hiểu.

“Đi thôi, về nhà.”

“Ừm!”

Tiêu Cửu Phong nhanh chân đi lên phía trước, Thần Quang từng bước nhỏ chạy đuổi theo, cảm giác có hơi hấp tấp.

Trong lòng cô cao hứng, nghĩ đến việc trở về lại có thể húp cháo đặc lại vui hết cả người, cảm thấy mình là người may mắn nhất trần đời. Ngẫm lại mấy tháng trước, cô còn đói đến choáng váng cả đầu óc, tìm thức ăn khắp nơi, kết quả bây giờ có người đàn ông này cho cô ăn cơm.

“Anh Cửu Phong, việc hôm nay tôi làm có được tính thêm ngày công không?” Thần Quang tính toán những điều nhỏ nhặt, nếu như vậy thì có thể xem như cô cũng không phải là ăn không ngồi rồi.

“Tính” Tiêu Cửu Phong không biết đang suy nghĩ cái gì, tiếng nói phát ra cũng hơi nhỏ.

“Ừm.” Như vậy, khi cô ăn cơm có thể yên tâm thoải mái rồi.

Đang đi, phía chính diện xuất hiện một người.

Đường làng cũng không rộng, phía trước có người đứng đấy cho nên buộc phải đi vòng qua.

Nhưng Tiêu Cửu Phong lại không đi vòng qua, ánh mắt của hắn đơn giản mà nhìn đối phương, cũng không hề nói gì.

Thần Quang nhìn sang mới thấy lại là Vương Thúy Hồng.

Nơi khóe mắt Vương Thúy Hồng có một vết bầm, tóc rối tung rối mù lên không giống như lúc nãy, tóm lại nhìn rất chật vật. Cô ta đứng ở nơi đó, ngẩng đầu, dùng loại ánh mắt u oán nhìn Tiêu Cửu Phong.

Trong chớ mắt, trong đầu Thần Quang hiện lên một câu nói khi trước đọc được trong sách: Bội tình bạc nghĩa.

Mặt Tiêu Cửu Phong vô cảm, hờ hững nói: “Nhường đường.”

Vương Thúy Hồng: “Không đấy.”

Tiêu Cửu Phong không nói gì nữa, nắm tay Thần Quang định dắt đi vòng qua.

Vương Thúy Hồng thấy được cảnh tượng này, nước mắt như muốn tuôn ra, chạy lại đứng trước chặn đường Tiêu Cửu Phong.

Thần Quang nhìn bộ dạng của Vương Thúy Hồng cũng giật mình không thôi.

Cô không hiểu Vương Thúy Hồng đang làm gì, tại sao lại có vết bầm nơi khóe mắt, càng không hiểu tại sao Vương Thúy Hồng muốn khóc.

Có vẻ như cô ta rất đau lòng.

Điều đó thậm chí khiến Thần Quang nghĩ lại, có phải cô đã làm sai cái gì rồi không? Trước đó, cô cố ý khoe khoang Tiêu Cửu Phong đối xử với mình tốt nhường nào trước mặt Vương Thúy Hồng có phải là hơi quá đáng không nhỉ?

Cô lén nhìn Tiêu Cửu Phong một cái, chỉ thấy vẻ lạnh lùng đến vô cảm trên mặt của Tiêu Cửu Phong, ánh mắt cũng lạnh lẽo khiến người ta nhìn không thấu, đáng sợ đến nỗi ngay lập tức dọa người ta không dám thở mạnh.

Cô cảm thấy không đúng, rất không đúng.

Tiêu Cửu Phong: “Thúy Hồng, cô như thế này là muốn làm gì?”

Giọng nói tùy tiện, lạnh nhạt.

Hô hấp của Vương Thúy Hồng lại càng nhanh hơn, cô ta cứ thế mà nhìn Tiêu Cửu Phong, l*иg ngực phập phồng dữ dội.

Thần Quang bị dọa đến nín thở, có bất cứ chuyện gì cũng không dám cử động

Thế này là định làm gì đây?

Vương Thúy Hồng cứ nhìn Tiêu Cửu Phong như thể sắp một mất một còn, nhưng đột nhiên lại rơi lệ, nghiêng đầu ai oán mà nhìn về phía Tiêu Cửu Phong: “Chẳng lẽ anh không biết trong lòng em rất khổ sở sao? Chẳng lẽ —— “

Cô ta nhìn về phía Thần Quang: “Anh vì cô ta sao?”

Tiêu Cửu Phong nhíu mày: “Cô đang nói bậy bạ cái gì đấy?”

Vương Thúy Hồng: “Tôi nói bậy à, sao lại thành tôi nói bậy rồi? Anh có biết những năm này tôi sống ra sao không?”

Tiêu Cửu Phong: “Tôi tại sao phải biết cô sống thế nào?”

Vương Thúy Hồng khóc: “Anh không hề quan tâm đến cảm nhận của tôi hay sao?”

Tiêu Cửu Phong: “Tôi có quan hệ gì với cô, sao phải quan tâm đến cảm nhận của cô?”

Vương Thúy Hồng gần như sụp đổ: “Anh!”

Cỏ đuôi chó trong miệng Tiêu Cửu Phong nhẹ nhàng lắc xuống, sau đó hắn cầm tay Thần Quang lên: “Đây là vợ tôi, nếu có quan tâm thì tồi cũng chỉ quan tâm cảm nhận của cô ấy. Cô nghĩ, mình là cái thá gì chứ?”

Nói xong, kéo Thần Quang đang một mặt ngơ ngác, đi thẳng về.

Lần này, Vương Thúy Hồng không cản nữa, mà có cản cũng không được, cô ta che mặt, ngồi xổm xuống ở đó khóc toáng lên.

Trời ngả chiều, đường làng nhỏ đều được hoàng hôn bao phủ, chó trong thôn không biết của nhà ai sủa lên từng tiếng. Mấy người bên xã tan làm về muộn cầm cuốc, cầm liềm từ bên này lần lượt đi qua, mọi người chỉ trỏ, khẽ bàn tán.

Vương Thúy Hồng lại không hề quan tâm, cứ khóc lớn tiếng.

** ** ** ** ** **

Lúc chạng vạng tối, trời chiều đã xuống ở sườn núi Thập Ngưu, sắc vàng kim tựa như tấm lụa mỏng bao lấy mảnh ruộng lớn dưới núi, thật thơ mộng. Lúa mạch cao đã ngang eo, dày đặc xếp ngay ngắn, tựa như thảm lụa xanh rờn, nhẹ nhàng đong đưa theo làn gió, phát ra thanh âm sột soạt.

Trong tiếng gió, tiếng Vương Thúy Hồng khóc thoang thoảng vang lên.

Thần Quang sợ phải chịu đói, không muốn người khác cướp mất chén cơm bát gạo của mình, nhưng cô cũng không thích nhìn thấy người khác khóc.

Người khác khóc, cô nghe cũng chẳng thoải mái gì.

Cô cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Tiêu Cửu Phong, muốn nói nhưng lại không dám.

Tiêu Cửu Phong lại đột nhiên dừng lại: “Muốn nói gì?”

Thần Quang: “Cô ấy khóc kìa…”

Tiêu Cửu Phong: “Đó là chuyện liên quan tới tôi à?”

Thần Quang nhỏ tiếng ầy một cái, không dám lên tiếng nữa.

Tiêu Cửu Phong: “Mắc mớ gì tới cô?”

Thần Quang lập tức ngậm chặt miệng, cũng không dám nói nữa.

Tiêu Cửu Phong cũng không nói gì nữa, mang theo Thần Quang đi thẳng về nhà, trên đường đi tất nhiên có người nhìn qua.

Lúc này, sắc mặt Tiêu Cửu Phong đã khôi phục bình thường, lập tức có người tiến lên chào hỏi, trêu ghẹo. Nhưng Tiêu Cửu Phong không giận, cũng chẳng giải thích, cứ như vậy cùng với Thần Quang về nhà.

Sau khi về nhà, Tiêu Cửu Phong để Thần Quang đi nấu cơm. Thần Quang rất hiểu ý, nhanh chóng vào bếp nấu cơm.

Lúc nấu cơm, cô cố ý lấy bao gạo xem một chút, phát hiện gạo trong bao cũng không còn nhiều, cô nhìn sang khoai lang, nó cũng thế. Trong lòng cô không khỏi chán nản, mở túi bột ngô, cũng sắp thấy đáy luôn rồi.

Trong lòng chợt lạnh, xem ra, quả nhiên Tiêu Cửu Phong rất nghèo, lương thực cũng không nhiều, mà hắn còn ăn nhiều như vậy, tệ quá đi mất!

Thần Quang quyết định cho nửa túi gạo vào nồi, nấu cháo loãng, nhiều nước một chút, dù sao ban đêm cũng không cần làm việc, ăn nhiều cũng chẳng được việc gì.

Cô thở dài, Tiêu Cửu Phong không biết bươn chải gì cả. Vừa nãy, lúc tan tầm cô thấy có người hướng lên trên núi mà chạy, chắc chắn là đi tìm thức ăn để cho vào nồi rồi, làm xong việc ở đại đội, không thể sốt ruột về nhà được, nên vẫn phải lên trên núi tìm rau dại làm thức ăn, không thì ăn một bát cháo khẳng định không có vấn đề gì.

Trong lúc suy nghĩ, lại nhớ đến chuyện của Vương Thúy Hồng, đột nhiên cảm thấy người này nhất định không phải nhịn đói, đây là ăn nhiều nên chết no, nếu như đói bụng thì ai rảnh mà cố ý chạy tới hỏi này nọ, rồi khóc thút thít, có mà sớm đi tìm đồ bỏ bụng rồi ấy!

Thần Quang vội vàng làm xong cơm rồi bưng lên, nhưng phòng chính lại không có người.

Thần Quang ra ngoài sân, nghe bên phòng phía tây có tiếng động nên sang xem. Thì ra là Tiêu Cửu Phong đang dọn dẹp ở đây.

Phòng phía tây này cũng có giường, nhưng trên giường đổ đầy mấy thứ dụng cụ linh tinh, còn có một số đồ đoán không ra nó là cái gì. Phía trên bám một tầng bụi dày, chưa kể còn có cả mạng nhện nữa.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Dọn dẹp.”

Thần Quang cũng không hỏi tiếp, định lên phía trước dọn dẹp giúp.

“Cơm nấu xong rồi à?”

“Ừ.”

“Thế ăn cơm trước đã.”

“Ừm.”

Thế là hai người qua phòng chính chuẩn bị ăn cơm, Tiêu Cửu Phong bưng bát lên nhìn, lập tức cau mày, ngước mắt nhìn về phía Thần Quang.

Thần Quang cẩn thận từng li từng tí giải thích: “Gạo không còn nhiều lắm, ăn tiết kiệm một chút đi.”

Vẻ mặt Tiêu Cửu Phong khó coi: “Không cần.”

Thần Quang buông bát xuống, đếm đầu ngón tay tính toán cho hắn: “Bây giờ, chúng ta không phải ăn một người mà là hai người đó. Tôi ăn từng này gạo vẫn được, nhưng nếu theo cách ăn của anh, chỉ có thể duy trì hơn mười ngày thôi. Bây giờ lúa mì vẫn còn xanh, với thời gian hơn mười ngày số lương thực nhất định không trụ nổi đến ngày gặt lúa, xem như vừa lúc gặt lúa đi, cũng không thể ăn liền! Đó là lúa mì đấy, lúa mì xay thành bột trắng tôi ăn cũng không nổi, chỉ có thể đổi thành lương khô.”

Thần Quang tính đi tính lại, cuối cùng rút ra kết luận: “Chúng ta phải tiết kiệm một chút, nếu không qua hơn mười ngày nữa phải chịu đói đó.”

Tiêu Cửu Phong trầm mặt nhìn Thần Quang.

Thật ra Thần Quang có hơi sợ, cô sợ ánh mắt như vậy của Tiêu Cửu Phong, quá là dọa người.

Nhưng mà Thần Quang ngẫm lại, việc này không thể nghe hắn, ngộ nhỡ không đủ, không phải một mình hắn nhịn đói mà là hai người đó!

Vì để không chết đói, Thần Quang không thèm đếm xỉa, lấy hết dũng khí nhìn hắn.

Tiêu Cửu Phong nhìn khuôn mặt nhỏ thấy chết không sờn của Thần Quang, đột nhiên cười thành tiếng: “Cô vẫn sống đấy thôi.”

Thần Quang cắn răng, vì sao mỗi lần cô nhìn thấy hắn cười, đều không có ý tốt.

Nhưng cô vẫn kiên trì nói: “Hôm nay không tính toán mà cho gạo vào nồi, ngày mai nhất định phải chịu đói!”

Tiêu Cửu Phong: “Cả ngày trong am ni cô, cô đều bị bỏ đói à?”

Thần Quang nghĩ lại: “Cũng không phải chịu đói cả ngày, nhưng mà cũng đã từng nhịn đói!”

Tiêu Cửu Phong trầm mặc im lặng một hồi, hắn nhìn sang Thần Quang, đột nhiên nói: “Có phải trước kia cô đến đại đội để đào khoai lang trong khu đất hoang đúng không?”

Thần Quang nghe thế, kinh ngạc trợn tròn mắt, ngẩng đầu, chột dạ nhìn Tiêu Cửu Phong.

Không sai, trước kia cô đã từng đào trộm khoai lang.

Sao hắn biết hay thế?