Chương 13: Có phải là cô đã từng đi đào trộm khoai lang không?

Editor: QD246

Beta: Hành

Thần Quang bưng bát cơm, chột dạ nhìn Tiêu Cửu Phong.

Tiêu Cửu Phong thu ánh mắt lại, im lặng uống bát cháo loãng đến mức soi thấy cả bóng người.

Hắn ăn cơm không giống với người khác, khi ăn sẽ không nói chuyện.

Trong phòng rất yên tĩnh, trên mặt hắn không có bất cứ biểu cảm gì, thế nhưng Thần Quang vẫn thấy chột dạ, trong cái chột dạ ấy còn có cả thấp thỏm. Trong chốc lát ăn cơm cũng không thấy ngon nữa, cô nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng mới cẩn thận hỏi: “Anh nói đào khoai lang gì thế?”

Tiêu Cửu Phong: “Chỉ thuận miệng thôi.”

Thần Quang bắt đầu lo lắng không yên, cẩn thận quan sát Tiêu Cửu Phong, càng nhìn càng cảm thấy… Hình như nhìn hơi quen mắt thì phải.

Mùa thu năm ngoái thiếu cái ăn, ni cô trong am đến cả một hạt gạo cũng chẳng có. Ai cũng phải lên núi đào rễ cây, nhặt vỏ cây với mầm cây, nhưng mà chỉ có thế thì thấm tháp gì.

Thiên thần kia đã đói đến mức hoa mắt chóng cả mặt, bỗng nảy ý xấu.

Cô biết dưới núi có một mảnh đất hoang vốn trồng khoai lang. Lúc ấy là thời điểm mà khoai đã được thu hoạch xong, trong đất còn sót lại một ít rễ khoai. Xã viên của đại đội dưới núi cũng đang rất đói, chạy tới chỗ đó đào, đào cả buổi cũng có thể móc được mấy củ khoai nát.

Cho dù là khoai nát đi chăng nữa thì cũng lấp đầy bụng là được lắm rồi.

Thế là hôm đó cô cũng lén đi đào.

Đó dù là một mảnh đất hoang, cũng là đất hoang của đại đội người ta, người bình thường không được sự cho phép là không thể đào. Cô nghe nói xã viên dưới núi đi đào trộm khoai sẽ bị làm giáo dục tư tưởng, còn bị bắt lại phê bình. Ni cô trên núi như cô đương nhiên lại càng không thể đào.

Nhưng lúc đó cô quá đói, đói lắm luôn, đói đến hoa mắt chóng mặt, thật sự là không thể chịu được nữa. Cô cảm thấy chết vì bị người ta đánh còn tốt hơn là chết đói.

Cô niệm A Di Đà Phật, cầu Phật Tổ Bồ Tát phù hộ rồi ung dung đi đến mảnh đất hoang kia đào. Cầm cái xẻng bắt đầu đào, lúc đầu khu hoang đã bị xã viên ở đây vụиɠ ŧяộʍ đào qua bao nhiêu lần, còn cái nào để đào nữa đâu. Cuối cùng cô đào đến mức mắt nổi đom đóm, đào đến mức hai tay đều muốn cứng luôn mà ngay cả một miếng khoai nát cũng chả thấy đâu.

Lúc ấy cảm thấy mình chết chắc rồi, phải chết đói ở cái mảnh đất hoang này.

Nhưng đúng lúc đó, bên cạnh có một người đi tới. Người nọ mặc áo khoác đen, sau lưng đeo một cái túi to, mang theo giày và mũ.

Bấy giờ cô mới giật mình, có linh cảm người đó là tới bắt mình, rất muốn giải thích không phải mình muốn trộm khoai lang mà chỉ là đói quá rồi, sẽ chết đói mất.

Cô sợ chết đói, sợ hơn cả bị đánh chết.

Sau đó người nọ sang nhìn cô, rất lâu cũng không thấy nói lời nào, ánh mắt nặng nề đến mức khiến người ta nhìn không hiểu.

Cô từ từ tuyệt vọng, nhưng khi tuyệt vọng xong, đột nhiên lại biết xấu hổ. Cô là một ni cô, là người được đọc kinh Phật, chỉ cần niệm kinh bái Phật cho tốt, chết cũng sẽ được đi tới miền Tây Phương Cực Lạc, sao mình lại sợ chết thế được?

Chết cũng chẳng có gì to tát, sao có thể đi đào trộm khoai lang của đại đội sản xuất người ta chứ?

Sự xấu hổ khiến cô rũ đầu xuống, ngồi xổm ở chỗ đó, đến cả một câu cũng chẳng muốn mở lời.

Thậm chí cô còn nghĩ chết luôn đi cho rồi.

Nhưng điều cô không ngờ được là người kia lại đột nhiên mở túi, lấy ra một thứ, bỏ vào trong tay cô.

Lúc ấy cô chưa kịp phản ứng, chờ đến khi nhìn thấy trong tay là cái gì thì người kia đã đi xa, thì ra là một chiếc bánh màu trắng.

Khi đó là lúc nào, là thời điểm mà tất cả mọi người ai cũng đói đến mức tìm cái ăn khắp núi, vỏ cây như bị lột sạch, sợi cỏ cũng bị đào cho tuyệt chủng, một nhóm ni cô trong am đều phải ra ngoài tìm cách. Kết quả ngay lúc đó, cô lại được người tôi đưa cho một cái bánh trắng tinh.

Thần Quang nhớ lại chuyện ấy, trong đôi mắt hiện lên sự nghi ngờ.

Cô ngẩng đầu, nhìn Tiêu Cửu Phong một cái: “Sai lại đột nhiên nói đào khoai lang làm gì?”

Trong thâm tâm cô luôn cảm kích người đã cho mình cái bánh đó. Sau đó có thể nói rằng, Thần Quang chính là dựa vào cái bánh trắng ngâm nước mà vượt qua được thời điểm gian nan nhất, bảo vệ cái mạng nhỏ, chịu được đến khi những sư tỷ kia trở về, chờ được cán bộ trong công xã tới cứu tế, xem như cũng nở mày nở mặt.

Nhưng cô vẫn luôn không biết người đó là ai, càng không hiểu đang lúc đói khổ như thế, tại sao có thể có người cho mình cái bánh tốt như vậy.

Cô chỉ đơn giản nghĩ, có lẽ là Phật Tổ hiển linh.

Nhưng Phật Tổ sao lại mặc quần áo như thế được?

Tiêu Cửu Phong: “Ăn cơm đi, cô mà không ăn thì tôi sẽ ăn hết.”

Thần Quang tiếp tục kiên trì dò hỏi: “Sao anh lại nói đào khoai lang hả?”

Tiêu Cửu Phong ngước mắt, liếc cô một cái: “Đoán.”

Thần Quang: “Đoán như thế nào?”

Tiêu Cửu Phong nhíu mày nhìn cô, đột nhiên bật cười: “Nàng ni cô nhỏ lại biến thành ông thẩm án rồi đấy à.”

Trong mắt Thần Quang bắt đầu hơi mờ đi, ngân ngấn nước, chép cái miệng nhỏ, vô cùng tủi thân: “Tôi muốn biết mà…”

Tiêu Cửu Phong nhìn thấy cô như thế mới trả lời: “Tôi nghe nói lúc ấy đại đội bên cạnh phiến đất hoang kia trước đó trồng qua khoai lang, không ít người đều vụиɠ ŧяộʍ đi đào, người đến đào đều bị tóm được, họ đều bị đói sắp chết rồi, nghe nói còn có ni cô đến đào, tôi liền nghĩ, cô không phải sẽ từng đào trộm đó chứ?”

Thần Quang nghe thấy thế, trong lòng lại thất vọng, rồi nhẹ nhàng thở phào.

Thì ra không phải như cô nghĩ.

Tiêu Cửu Phong không phải là người cho cô cái bánh trắng đó.

** ** ** ** ***

Ăn cháo loãng thì không đủ lấp đầy bụng được cho nên đêm nay Thần Quang ăn mới no được lưng bụng mà thôi. Nhưng cô cảm thấy mình có thể nhịn, dù sao cũng không thể ăn hết gạo được, nếu không nhịn mà sau này hết gạo thì làm sao bây giờ?

Lúc cô chỉ có một cái bánh trắng, mỗi ngày cô chỉ gặm hai miếng, hiện tại lương thực không còn nhiều, có thể ăn lưng chừng bụng là tốt rồi.

Cơm nước xong xuôi, cô bắt đầu làm việc, định rửa bát rồi mặc lại áo ni cô, thay quần áo ban ngày ra, mang cả quần áo của Tiêu Cửu Phong đi giặt.

Tiêu Cửu Phong nhìn cô bận bịu đi đi lại lại cứ như chú ong mật nhỏ, cũng không nói năng gì, chỉ nhìn cô như vậy mà thôi.

Trên người hắn đang mặc bây giờ là một cái áo khoác ngắn màu xanh, lúc nãy đã từng khoác phía ngoài cho cô.

Nhưng mới để cô mặc vào một hồi mà trên quần áo đã lưu lại mùi thơm thoang thoảng. Nói là thơm thì cũng chưa hẳn nhưng mà thanh thanh dễ chịu.

Tiêu Cửu Phong không thích son phấn đàn bà, cũng không thích mùi nước hoa, hắn cảm thấy rất hắc mũi, cực kỳ khó ngửi, nhưng chút hương thơm thoang thoảng trên áo lúc này đây đối với hắn mà nói lại là vừa đủ.

“Trên người cô xoa cái gì thế?” Lúc ni cô đang cúi người mặc áo ni cô, hắn khẽ hỏi.

“Xóa gì? Anh có ý gì thế?” Thần Quang đang nghĩ ngợi lung tung, nghe hắn nói như thế thì nghi ngờ ngẩng đầu quay sang.

Tiêu Cửu Phong hít một hơi thật sâu, quay mặt qua chỗ khác.

Thật ra đừng nhìn ni cô nhỏ này gầy, những chỗ cần lớn thì đều lớn cả, có lẽ vấn đề nằm ở ánh mắt của cô, thật sự là quá ngây thơ, quá đơn thuần.

“Không có gì.” Tiêu Cửu Phong nói rồi đứng dậy, trực tiếp cầm lấy quần áo: “Tôi giặt cho.”

Thần Quang vẫn cương quyết ôm lấy quần áo: “Không được, tôi muốn giặt.”

Tiêu Cửu Phong: “Cô làm việc nhiều rồi.”

Thần Quang lớn tiếng nói: “Tôi đây nhất định phải giặt.”

Giọng nói của cô vậy mà lại lớn hơn bình thường. Tiêu Cửu Phong nhìn nhìn, đành phải im lặng, thấy cô đi giặt quần áo, hắn cũng đi qua phòng phía tây, tiếp tục sắp xếp giường bên kia.

Đến buổi tối, cuối cùng hai người cùng nằm xuống.

Cả hai ai phần người nấy chiếm một cái giường lớn, không nói chuyện, cứ như vậy nhìn lên xà nhà.

Qua thật lâu sau, Thần Quang nghe không thấy tiếng động bên cạnh nữa, cho là hắn ngủ rồi, cho nên nhẹ nhàng xoay người.

Ai biết lúc này, lại nghe thấy Tiêu Cửu Phong bên kia cũng xoay người.

Thần Quang hơi xấu hổ: “Anh Cửu Phong, anh còn chưa ngủ à?”

Bên kia vang lên một tiếng ừ hơi khàn.

Thần Quang: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

Tiêu Cửu Phong: “Hỏi đi.”

Thần Quang; “Sao anh lại muốn lấy vợ?”

Tiêu Cửu Phong: “Không có vợ nên đương nhiên là muốn đi lấy vợ thôi.”

Thần Quang: “Không phải, anh lừa tôi.”

Tiêu Cửu Phong; “Tôi lừa cô làm gì?”

Thần Quang; “Cái cô Vương Thúy Hồng kia không phải thích anh sao? Còn có nhiều người khác nữa, tôi đều để ý thấy có rất nhiều người thích anh mà.”

Thần Quang mặc dù không hiểu chuyện đời, nhưng cô cũng đâu có ngốc. Cô cảm thấy Tiêu Cửu Phong rất tài giỏi, nếu như hắn thật sự muốn lấy vợ, cố gắng nhất định có thể lấy được, cho dù không được đi chăng nữa thì không phải còn có cô Vương Thúy Hồng ở nơi đó đang nhớ thương hắn sao.

Tiêu Cửu Phong bỗng nổi giọng giễu cợt: “Cô rất biết đoán đấy nhỉ.”

Thần Quang: “Đúng là tôi rất biết đoán, sư thái của chúng tôi nói, tôi là người được ánh sáng Đức Phật soi tỏ, tôi —— “

Tiêu Cửu Phong: “Được rồi, tôi không muốn nghe cô nói cái này đâu, đau đầu lắm.”

Thần Quang hơi bất đắc dĩ: “Nhưng Vương Thúy Hồng chính là nhớ thương anh mà?”

Nếu như hắn nói không phải, vậy cô mới không tin đấy!

Tiêu Cửu Phong: “Cô ta nhớ thương ai liên quan gì tới tôi? Đó là vợ người ta, cũng không phải của tôi, tôi không muốn xen vào.”

Thần Quang nghĩ lại, hình như Tiêu Cửu Phong nói cũng không sai. Nghĩ thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể đi quản vợ nhà người ta, nhưng mà cô nhớ lại lúc chập tối, cái ánh mắt Vương Thúy Hồng nhìn Tiêu Cửu Phong kia đúng thật là không hề dễ chịu.

Cũng không rõ vì sao lại không thoải mái, nhưng dù gì cũng không sảng khoái lắm.

Cô khe khẽ thở dài, lại xoay người, đột nhiên nhớ đến một câu: “Anh Cửu Phong, trước kia tôi từng nhìn thấy một câu trong phòng sách của sư thái.”

Tiêu Cửu Phong: “Cô vậy mà cũng là một người có văn hóa đấy nhỉ, nói xem là sách nào, câu gì?”

Thần Quang do dự một chút, cuối cùng dồn nén một hơi nói: “Da^ʍ nhân thê nữ giả, thê nữ tất bị da^ʍ.”

Cô vừa dứt lời, cả cái giường lớn đều rơi vào tĩnh lặng, trôi qua rất lâu mà Tiêu Cửu Phong cũng chẳng đáp lời.

Thần Quang: “Câu nói này chắc là rất có đạo lý, anh Cửu Phong, anh phải cảm nhận sâu sắc một chút.”

Lúc Tiêu Cửu Phong mở miệng lần nữa, ngữ khí lạnh cứng: “Ni cô nhỏ, cô nói bậy bạ gì đó!”

Thần Quang bị dọa đến co rụt lại, nhưng vẫn cố gắng thanh minh: “Tôi đâu có nói bậy, là trên sách nói mà.”

Tiêu Cửu Phong: “Vậy thì chính là trên sách nói bậy!”

Dáng vẻ của hắn sau khi nghe được hình như rất tức giận. Thần Quang lâp tức không dám hó hé gì, nhưng mà cô vẫn thấy đạo lý kia đâu có sai. Chắc là hắn nhớ rõ rồi, đó là vợ người ta, hắn không thể suy nghĩ lung tung được.

Tiêu Cửu Phong không nghe ni cô nhỏ nói gì, lấy hết sức bình sinh mà nghiến răng nghiến lợi, mang theo ý cợt nhả, nói: “Ni cô nhỏ, cô biết cái gì gọi là da^ʍ hả?”

Thần Quang nhanh miệng trả lời: “Chính là làm chuyện xấu!”

Tiêu Cửu Phong: “Thế nào làm chuyện xấu?”

Thần Quang: “Bắt nạt người khác!”

Tiêu Cửu Phong: “Bắt nạt như thế nào?”

Thần Quang hơi hoang mang.

Cô nghĩ một lát: “Chắc là đánh đòn.”

Tiêu Cửu Phong giận quá hóa cười, suýt chút cười ra tiếng.

Tiếng cười trầm thấp vang lên, Thần Quang đúng là có cảm giác xấu hổ không nói nên lời: “Anh lại cười gì thế!”

Tiêu Cửu Phong nghe tiếng tức giận của ni cô nhỏ, cũng không đành lòng đùa cô nữa: “Ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm làm việc.”

Thần Quang: “Ừm.”

Thế là hai người im lặng, Thần Quang cố gắng để chìm vào giấc ngủ, nhưng mà lại ngủ không được. Bữa cháo loãng hồi tối nay đúng là hơi ít, cô chưa ăn no. Bây giờ bụng đã bắt đầu sôi lên, mà mang cái bụng đói thế này thì làm sao ngủ được.

Cái cảm giác đói bụng này làm cô nhớ tới người đã đưa miếng bánh trắng cho mình.

Cái bánh đó thực sự ăn rất ngon, khoảng thời gian ấy, mỗi ngày cô đều trước cạn xong sống, rồi ăn hai miếng như vậy. Mỗi ngày ăn hai cái bánh đối với cô khi đó chính là chuyện thành tín và hạnh phúc nhất.

Nhớ đến hương vị của cái bánh, bụng Thần Quang bỗng kêu ùng ục.

Trăng đêm nay không sáng, trong phòng rất tối, cũng rất yên tĩnh. Màn đêm cùng với sự yên tĩnh khiến âm thanh ùng ục này bất chợt vang dội.

Thần Quang xấu hổ che bụng lại, cẩn thận liếc sang Tiêu Cửu Phong, Tiêu Cửu Phong… Chắc là ngủ rồi nhỉ?

Tiêu Cửu Phong không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cô có thể nghe được nhịp thở trầm ổn đều đều của hắn.

Đấy là ngủ thật rồi.

Thần Quang nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng vừa mới thở phào một cái thì lại nghe tiếng hắn vang lên: “Đói bụng à?”

Thần Quang cứ như làm trộm mà bị bắt quả tang, do dự một lát, vẫn khẽ nói: “Cũng có hơi hơi…”

Tiêu Cửu Phong cười nhẹ, mắng: “Đáng đời, ai bảo cô nấu ít thế làm gì, toàn gặp phải cháo bốn mắt!”

Thần Quang; “Cháo bốn mắt là cái gì.”

Tiêu Cửu Phong: “Lúc cô cúi đầu ăn cháo, cô có hai con mắt, trong cháo cũng thấy rõ ràng hai con mắt, thế không phải bốn mắt thì là gì?”

Thần Quang lập tức hiểu ra, đây là nói cháo quá ít, ít đến nỗi có thể soi rõ bóng người trong đó.

Thần Quang chép miệng: “Tôi, tôi đây không phải cũng chỉ muốn tiết kiệm thức ăn thôi sao… Lỡ đâu ăn hết rồi, phải nhịn đói thì làm sao bây giờ?”

Khoảnh khắc cô nói đến hai chữ “nhịn đói”, thậm chí giọng nói còn hơi run lên, đó là sự sợ hãi bên trong tiếng nhịn đói ấy.

Mùi vị nhịn đói không hề dễ chịu, đói đến mức mắt nổi đom đóm chờ chết cũng không thể chịu nổi.

Tiêu Cửu Phong lập tức giật mình, nghiêng đầu nhìn vật nhỏ này.

Trời quá tối, cũng không thể thấy rõ, chỉ có thể cảm giác được đường nét mơ hồ, có thể nghe được âm thanh hơi thở vụn vỡ của ni cô nhỏ, mang theo làn hương thoang thoảng không tên, vô cùng nhẹ nhàng, nhưng có thể thấy được, rất dễ chịu.

Tiêu Cửu Phong im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Sợ gì chứ, tôi sẽ không để cho cô nhịn đói.”

Trong bóng tối Thần Quang không nói chuyện, mím môi, hai mắt lại chực muốn khóc.

Tiêu Cửu Phong: “Tôi sẽ để cho cô ăn cơm no, vĩnh viễn không để cô nhịn đói, cô không tin sao?”

Thần Quang giơ tay lên, lau lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi tin.”