Chương 3: Hạ Mình Cầu Xin

Mấy tên đàn ông gật đầu. Cô nhắm mắt mệt mỏi, từ khuya đáp chuyến bay từ Anh trở về, tới giờ lại lên máy bay đến Pháp, mệt chết đi được. Cơn buồn ngủ nhanh chóng đánh bại, Lam Tuệ Mỹ liền tiến vào giấc ngủ sâu.

Trình Khiêm nhếch môi nhìn người đàn ông khuôn mặt cáu gắt bên cạnh.

“Chuyện cũng lỡ xảy ra rồi, cậu còn trưng cái vẻ mặt đó ra làm gì?”

Tần Lâm Hạo càng nghĩ càng tức. Tự dưng có lòng tốt đỡ người khác không bị té lại xảy ra cớ sự này, biết thế ban đầu anh sẽ để cho Lam Tuệ Mỹ té nhào xuống đất còn hơn.

Lam Tuệ Mỹ ngủ một mạch tám tiếng đồng hồ, đến khi đáp chuyến bay đến Pháp cũng chưa tỉnh lại, bọn đàn ông phải đánh thức, cô mới khó khăn mà mở mắt.

Công ty con của Tần gia, Trình gia, Hứa gia và Lục gia có mặt tại Pháp, đây cũng là lý do bọn họ đi công tác ở đây một tuần lễ.

Được xe đến đưa đón. Lam Tuệ Mỹ mím môi nhìn họ. Ban nãy chỉ lấy một xấp tiền trong túi áo khoác, còn số tiền còn lại trong chiếc vali, cô quên lấy đi, còn phóng khoáng quăng cho nhân viên sân bay, bây giờ trong túi chẳng còn một cắt.

Cô đã phiền bọn họ như vậy chẳng lẽ lại mở miệng nhờ giúp đỡ? Nhưng nếu bản thân ở nơi đất khách quê người này, trong túi chẳng còn một đồng bạc, thì cô sống được bao nhiêu ngày?

Hứa Trung thấy cô muốn nói lại thôi, mở miệng hỏi han: “Cô sao thế? Ở thành phố này không biết đi đâu sao? À để tôi giới thiệu nha, khu biệt thự ở phía tây Paris rất tốt đó, cô cứ nghỉ dưỡng mấy ngày ở đó rồi báo với gia đình đón về là được.”

“Còn các anh?”

Lam Tuệ Mỹ hỏi lại, cậu ta tiếp tục đáp: “Chúng tôi cũng ở đó đấy, hay là lên xe đi cùng một thể.”

Cô khó xử thở dài.

“Nhưng… tôi không có tiền!”

“Cái gì?”

Lục Ninh ngạc nhiên, chẳng phải người phụ nữ này mới ban nãy còn ngạo nghễ đứng trước mặt bọn họ quăng một xấp tiền cho nhân viên sân bay sao? Giờ lại nói không có tiền?

Cô sợ bọn họ hiểu lầm bản thân là đang lợi dụng họ, cất lời giải thích:

“Nếu không tin các anh soát người tôi đi, thật sự không còn một đồng bạc nào cả.”

Lục Ninh xua tay cười trừ, xởi lởi nói:

“Tôi tin, tôi tin cô mà, a ha. Tôi không làm vậy với phụ nữ đâu.”

Trình Khiêm thấy cô tội nghiệp, mà khu biệt thự kia toàn bộ là của Tần gia, nhắc nhở Lam Tuệ Mỹ:

“Chuyện này chúng tôi cũng không quyết định được đâu, cô hỏi Lâm Hạo đi!”

Lam Tuệ Mỹ ngớ người, mắt nhìn sang Tần Lam Hạo bên trong xe. Anh đưa tay nhìn đồng hồ, bực dọc lên tiếng:

“Các cậu còn đứng đó làm gì? Muốn đi xe riêng?”

Hứa Trung liền gấp gáp trả lời: “Không có không có, Tần đại ca cho chúng em hai phút nữa thôi!”

Sau đó hối thúc Lam Tuệ Mỹ:

“Cô gái, chỉ còn cách đó thôi, tôi khuyên cô nên hạ mình cầu xin cậu ta đi!”

Lam Tuệ Mỹ mím môi nhìn Tần Lâm Hạo, ban nãy làm bẽ mặt anh, bây giờ cầu khẩn sự giúp đỡ không cần nghĩ cũng biết Tần Lâm Hạo sẽ phũ phàng chối từ. Nhưng cô chẳng còn con đường nào khác để đi cả, đành cắn răng chui vào trong xe, đóng rầm cửa lại.

Ba tên đàn ông giật mình nhìn nhau. Lục Ninh nhướng cằm hỏi hai người còn lại:

“Các cậu nói xem, một lát có phải cô gái họ Lam đáng thương kia bị Tần lão đại quăng xuống xe hay không?”

Hứa Trung thở dài, cảm thông cho số phận của cô gái xấu số trong xe.

“Chật, có thể lắm!”

Trình Khiêm nhếch môi cười:

“Còn chưa biết được đâu!”

Cô gái này không biết có tiềm lực gì mà khiến Trình Khiêm tin tưởng cô sẽ thuyết phục được anh bạn khó tính của mình.

Không khí trong xe vô cùng bức bách, tài xế đổ mồ hôi hột nhìn đến kính chiếu hậu hình ảnh người phụ nữ và người đàn ông.

Khí chất trời sinh khó gần của Tần Lâm Hạo khiến con người có gan lớn như Lam Tuệ Mỹ cũng không dám làm gì quá phận, mất hết một phút mới lên tiếng với anh. Nói giọng đáng thương nhất có thể.

“Tần thiếu, tôi… tôi thật sự không còn tiền, không có nơi nào để dung thân cả.”

Đáp lại lời cầu khẩn tha thiết kia là âm giọng lạnh nhạt vô cảm:

“Liên quan gì đến tôi?”

Ánh mắt cô chứa đầy vẻ đáng thương, khẩn xin tha thiết:

“Tần thiếu, sau khi tôi trở về nước, tôi hứa sẽ đáp lễ ân tình của anh thật đàng hoàng. Cầu xin anh đấy!”

Thái độ của Tần Lâm Hạo vẫn lạnh lùng như thế, buông lời:

“Không hứng thú giúp cô. Mời ra khỏi xe tôi!”

Lam Tuệ Mỹ tròn mắt nhìn anh, thầm nhỏ giọng mắng chửi:

“Cái cục băng đáng ghét này, bà mà không lâm vào đường cùng thì có nằm mơ cũng sẽ không bao giờ cầu xin anh đâu!”

Tiếng chửi rất khẽ nhưng rất dễ dàng lọt vào tai Tần Lâm Hạo, sắc mặt anh vẫn không biến đổi. Lên giọng lạnh lẽo:

“Cô không hiểu tiếng người?”

Lam Tuệ Mỹ giận đến l*иg ngực phập phồng kịch liệt. Cô không hiểu tiếng người chẳng lẽ cô hiểu tiếng chó? Lam Tuệ Mỹ ngay lúc này chỉ muốn moi tim người đàn ông trước mặt ra để xem anh có trái tim không. Làm người mà sao không chút tình người vậy chứ?

Tuy cơn giận trong lòng lợi hại như thế nhưng cô vẫn không thể trở mặt được, nghĩ đến bản thân sẽ phải ngủ bờ ngủ bụi, không lấy thứ gì bỏ bụng, chết dật dựa trên đường đã không chịu được mà rùng mình một cái. Nắm lấy cánh tay Tần Lâm Hạo kéo kéo, năn nỉ:

“Tần thiếu, coi như tôi xin anh đó, anh muốn tôi làm gì tôi cũng chấp nhận, chỉ cần cho tôi chỗ ăn chỗ ngủ là được rồi. Anh nghĩ xem một cô gái yếu đuối mỏng nhanh như tôi thế này phải giật dựa ngoài đường, chỉ cần ba ngày thôi, tôi sẽ chết đó!”

Tần Lâm Hạo gật đầu:

“Cũng có lý!”

Thấy anh có thái độ khác đi, Lam Tuệ Mỹ đạt được mục đích, trong lòng như nở hoa, đáng thương nói tiếp:

“Cho nên Tần tổng à, anh…”

Cô chưa nói hết câu, người nọ lại đã buông lời:

“Cô đi ăn xin đi!”

“Hả?”

Cơ thể Lam Tuệ Mỹ bỗng chốc cứng ngắt. Gì chứ? Một đại tiểu thư như cô mà phải đi ăn xin, phải biết lòng tự cao của cô rất lớn đấy. Bản thân Lam Tuệ Mỹ là người nóng tính mà hết lời hạ mình cầu xin Tần Lâm Hạo là quá mức giới hạn của cô rồi. Bây giờ thì không chịu được nữa, trừng mắt hét lớn với anh:

“Đủ rồi đó Tần Lâm Hạo, cái tên thối tha đáng chết nhà anh có chút tình người nào không hả? Tôi đây thật cảm thương cho cô gái xấu số sau này phải lấy anh làm chồng. Tốt nhất anh nên làm ông chú cô đơn hết cuộc đời đi!”

Hét thỏa nỗi lòng xong, Lam Tuệ Mỹ tức giận quay người muốn mở cửa xe rời khỏi đây thì bị cánh tay to lớn của người đàn ông bao lấy cổ tay, kéo cô về lại chỗ ngồi. Đôi mắt sắc bén của Tần Lâm Hạo phóng lên mặt Lam Tuệ Mỹ vô cùng đáng sợ, hù cho cô không thể thở được, vùng vẫy.

“Buông ra cái cục băng thối tha này, anh định ức hϊếp phụ nữ hả? Tôi nói sai chỗ nào? Anh đúng là máu lạnh vô tình, không phải con người!”

Tần Lâm Hạo nhếch môi cười, chẳng hiểu sao bản thân bị chửi mà không tức giận, ngược lại khá hứng thú với cô gái trước mặt. Chắc rằng trước nay chẳng có ai có lá gan to như thế mắng chửi mình nên sinh ra sự thích thú này.

“Cô nói chỉ cần cho cô chỗ ăn chỗ ngủ thì muốn gì cũng được?”

Đầu óc Lam Tuệ Mỹ ong ong, dừng lại động tác vùng vẫy, khẽ gật đầu.

“Đúng vậy!”

Cái tên này rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi, cô cười thầm trong lòng, chưa đắc ý được mấy giây đã phải đứng hình vì câu nói của anh.

“Nếu tôi nói muốn thân thể cô, cô cũng chấp nhận?”