Chương 2: Đeo Bám Đến Pháp

Không biết Tần Lâm Hạo có xấu hổ hay không nhưng ba người bạn của anh đã xấu hổ che mặt ho khù khụ. Trình Khiêm lên tiếng khuyên ngăn:

“Lâm Hạo, dù muốn dù không cũng đừng đối xử tệ với vợ như thế. Nếu tin đồn lan ra ngoài người chịu thiệt chính là cậu đó.”

Trong lòng Tần Lâm Hạo dấy lên sự tức giận ngút ngàn, trừng Lam Tuệ Mỹ nhưng chẳng thể làm gì được cô, để mặc cô ôm mình khóc lóc, gằn giọng hỏi nhỏ:

“Rốt cuộc cô có ý định gì? Muốn tiền?”

Lam Tuệ Mỹ mím môi nói nhỏ đủ để Tần Lâm Hạo nghe được, khẩn thiết cầu xin:

“Làm ơn hãy giúp tôi, tôi đang bị hai người đàn ông phía sau truy sát.”

Đôi mắt sắc lạnh hướng đến hai tên áo đen phía sau cô, Tần Lâm Hạo lạnh giọng hỏi:

“Liên quan gì đến tôi?”

Lam Tuệ Mỹ khó xử trong lòng, tên đàn ông này đúng sắt đá quá đi mất.

“Cầu xin anh đấy, anh muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần cứu tôi khỏi bọn họ. Tiền tôi không thiếu, xin anh!”

Tần Lâm Hạo nhếch môi cười, tiền anh cũng chẳng thiếu, như vậy chẳng có lý do gì để giúp cô cả. Muốn mở miệng phũ phàng từ chối thì nghe một người lớn tiếng nói to:

“Tôi nhận ra tên này rồi, anh ta là Tần Lâm Hạo, con trai độc nhất của Tần gia. Không ngờ lấy vợ lén lúc rồi bỏ mặc người ta.”

Đám đông bỗng chốc kinh hoàng, xôn xao cả lên.

“Là Tần thiếu thật đó sao? Con gái tôi ngưỡng mộ cậu ta đã lâu, không ngờ là tra nam hạ tiện như vậy.”

Nghe bọn họ nói anh như thế, không chỉ Tần Lâm Hạo mà Lam Tuệ Mỹ cũng xấu hổ thay, áy náy trong lòng.

Tần Lâm Hạo thở hắt ra một hơi, gượng gạo vòng tay ôm eo Lam Tuệ Mỹ dịu giọng nói:

“Được rồi, là anh sai, anh xin lỗi, anh đưa em đi theo, được không?”

Thái độ thay đổi nhanh như chớp của anh bỗng chốc này khiến Lam Tuệ Mỹ kinh hỷ trong lòng, vài giây sau mới thích ứng mỉm cười dịu dàng đáp:

“Dạ, cảm ơn anh!”

Tần Lâm Hạo buông eo cô ra khẽ cong môi, đưa tay xoa đầu cô.

“Chúng ta là vợ chồng, cảm ơn gì chứ?”

Hai chữ “vợ chồng”, Tần Lâm Hạo cố tình gằn mạnh làm Lam Tuệ Mỹ chỉ biết cười đến cứng đờ cơ mặt.

Mấy tên đàn ông không muốn bị người trong sân bay để ý quá nhiều, liền hối thúc “cặp vợ chồng” này đi đến khu vực làm thủ tục.

Hai tên đàn ông bám đuôi thấy người phụ nữ trước mặt như thế, cư nhiên nhận định không phải Lam Tuệ Mỹ vì cô chưa có chồng, chuyển hướng rời đi tìm nơi khác.

Đến nơi xuất trình giấy tờ, nhìn bọn họ đang làm thủ tục, trong lòng Lam Tuệ Mỹ nhẹ nhõm hơn lúc nãy nhiều.

Trình Khiêm liếc mắt đến cô, hỏi:

“Hộ chiếu của cô đâu?”

Lam Tuệ Mỹ bỗng giật mình bối rối.

“À… ừ, ở đây!”

Cô lụt túi xách của mình lấy ra, nơi này tạm thời rất nguy hiểm, chi bằng bám theo mấy tên đàn ông này, tuy có hơi vô sỉ nhưng còn đỡ hơn bị gϊếŧ chết. Một thiên kim tiểu thư như cô không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay, trong lòng Lam Tuệ Mỹ phẫn nộ ngút ngàn nguyền rủa Cao Thanh Trà.

Nhân viên kiểm tra hộ chiếu của Lam Tuệ Mỹ, lên tiếng nói với cô:

“Cô ơi, cô chỉ mới đáp chuyến bay từ Anh về nước vừa tiếng trước, theo quy định là không thể…”

Lam Tuệ Mỹ không muốn nói nhiều, quăng xấp tiền đến trước mặt cô nhân viên, lạnh giọng:

“Tôi muốn lên máy bay tiếp, đừng nhiều lời!”

Nhân viên kia cứng đờ cổ họng, mất hết vài giây mới tiếp tục làm giấy tờ rồi đưa lại cho Lam Tuệ Mỹ.

“Của cô xong rồi!”

Khẽ gật đầu cầm lấy, cô nhét nó vào túi xách.

Lục Ninh nhìn Lam Tuệ Mỹ mà cảm thán:

“Chị dâu đúng là có khí chất thật, hèn gì lọt vào mắt xanh của Tần lão đại. Nhưng… chị mới từ Anh về nước à?”

Theo câu chuyện lúc nãy vừa xảy ra, Lam Tuệ Mỹ chẳng phải ở nhà của Tần Lâm Hạo chạy đến đây đòi đi công tác cùng à? Hình như có gì đó sai sai.

Lam Tuệ Mỹ cười trừ buông lời: “Một lát lên máy bay tôi sẽ giải thích rõ.”

Không lâu sau khi hoàn tất tất cả thủ tục, bọn họ cùng nhau lên máy bay.

Lam Tuệ Mỹ bắt đầu kể hết sự thật cho mấy tên đàn ông nghe để tránh gây ra hiểu lầm cho Tầm Lâm Hạo.

Hứa Trung giờ mới hiểu ra, gật gù nói:

“Mẹ kế cô đúng là tâm cơ thật, mà nếu đã có ý đuổi cùng gϊếŧ tận sao bên Anh không ra tay?”

Cô trả lời:

“Bên đấy cũng nguy hiểm không kém nhưng tôi có một người bạn nữ, là trùm bang hội khá nổi tiếng. Thường sẽ cho người bảo vệ xung quanh tôi. Vốn dĩ cũng muốn phái vài người đưa tôi về nước nhưng tôi không muốn làm phiền họ, nghĩ rằng bản thân có thể trốn thoát được, không ngờ lại…”

Lam Tuệ Mỹ thở dài chán nản, nhìn đến Tần Lâm Hạo mặt mày méo mó khó coi. Khó khăn mở miệng với anh:

“Cho tôi xin lỗi, tôi cũng không có muốn đâu.”

Lục Ninh biết anh bạn mình đang rất tức, lên tiếng nói thay để tránh Tần Lâm Hạo làm khó dễ cô hơn.

“Tôi nói này cô gái, cô đúng là liều lĩnh quá rồi. Cô biết anh ấy là ai không? Là Tần thiếu gia nổi tiếng nhất thành phố này đấy. Nếu tin đồn truyền ra ngoài cô nói xem sẽ ảnh hướng thế nào đến Tần gia, ảnh hưởng thế nào đến hình tượng soái ca của Tần lão đại của chúng tôi đây?”

Lam Tuệ Mỹ áy náy vô cùng, không ngớt lời xin lỗi. Thật sự cô không cố ý lợi dụng gì cả, tình huống ban nãy quá cấp bách nên cô mới làm như thế.

Trình Khiêm xua tay bảo bọn họ:

“Được rồi, cô ấy cũng không cố tình, trước mắt cứu người là chuyện cần làm. Chúng ta dư sức để ém tin tức này xuống, cần chi làm khó cô ấy như thế?”

Hứa Trung gật gù, cũng không đồng tình với cách nói chuyện của Lục Ninh.

“Trình Khiêm nói đúng đó, có cần làm quá thế không?”

Lục Ninh nhăn mặt đá lông mi đến hướng Tần Lâm Hạo ra hiệu, ý nói anh đang không vui, nếu bọn họ quá ưu ái cho Lam Tuệ Mỹ sẽ không tốt.

Những gì nên nói cũng đã nói hết lời, Lam Tuệ Mỹ thở dài, tựa lưng vào ghế khẽ nói:

“Vậy tôi chợp mắt một chút nhé!”

Mấy tên đàn ông gật đầu. Cô nhắm mắt mệt mỏi, từ khuya đáp chuyến bay từ Anh trở về, tới giờ lại lên máy bay đến Pháp, mệt chết đi được. Cơn buồn ngủ nhanh chóng đánh bại, Lam Tuệ Mỹ liền tiến vào giấc ngủ sâu.

Trình Khiêm nhếch môi nhìn người đàn ông khuôn mặt cáu gắt bên cạnh.

“Chuyện cũng lỡ xảy ra rồi, cậu còn trưng cái vẻ mặt đó ra làm gì?”

Tần Lâm Hạo càng nghĩ càng tức. Tự dưng có lòng tốt đỡ người khác không bị té lại xảy ra cớ sự này, biết thế ban đầu anh sẽ để cho Lam Tuệ Mỹ té nhào xuống đất còn hơn.