Chương 32

"Là chị là muốn gϊếŧ Mạch Bảo!"

"Chị ta?"

"Chị ta là ai? Trác Hạ cô đang nói gì vậy?"

"Chị ta mà cô nói là ai, hả?"

Thế Luân như phát giác ra điều gì đó, hắn nắm chặt bả vai của cô ta mà lay mạnh.

Trác Hạ cô ta đang nói điên khùng gì vậy?

Còn có người muốn hại Mạch Bảo vợ hắn nữa sao?

Khốn kiếp!

Chỉ cần liên quan đến cô là hắn đã không giữ được bình tĩnh rồi.

Trác Hạ trong lúc hắn lan man suy nghĩ thì đẩy hắn ra rồi trốn vào trong góc, sợ hãi nhìn hắn.

Thế Luân bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Trác Hạ với ánh mắt đáng sợ hơn lúc nãy gấp bội.

"Nói...người đó là ai?"

"Người cô nói là ai?"

Trác Hạ run rẩy trốn trong góc, sợ hãi trả lời.

"Không biết...em không biết!"

"Em chưa gặp bao giờ, em em không biết chị ta là ai cả!"

Thế Luân cười lạnh, hắn vươn người tới bởi vì khoảng cách rất gần nên dễ dàng tóm được Trác Hạ.

Hắn kéo Trác Hạ ra, giữ chặt bằng một tay.

Tay hắn nắm chặt bả vai của cô ta, như muốn bóp nát nó vậy.

Trác Hạ đau đớn la lên, nước mắt chực trào.

"Đau...đau quá..."

"Anh Luân...em không biết thật!"

"Anh tha cho em...bọn em chỉ liên lạc qua điện thoại."

"Em thật sự không biết cô ta là ai!"

Vai của cô ta như muốn nứt ra vậy, đau đến mức khiến cô ta ngất đi.

Bây giờ trong đầu cô ta chỉ toàn là sợ hãi, cô ta muốn thoát khỏi đây, thoát khỏi cái nơi đáng sợ này.

Cánh môi hắn nhếch lên, hắn đẩy ngã cô ta rồi rồi xoay người bỏ đi.

Nhìn cái bộ dạng đó của cô ta chắc chắn là nói thật rồi.

Bây giờ hắn có tiếp tục ở lại trong căn phòng này cũng chỉ khiến cho hắn càng thêm tức giận, muốn gϊếŧ người mà thôi.

Hắn cứ bất ngờ xuất hiện rồi lại không một lời bỏ đi.

Trác Hạ nhìn theo, ánh mắt của cô ta chứa đầy cảm xúc, sợ hãi, câm phẫn, lại có một chút cô đơn.

[…]

Hắn chán nản trở xuống phòng khách thì thấy cô và Hải Ân đã ngồi chờ sẵn.

Họ có vẻ đang bàn chuyện gì đó nên chẳng thèm để ý đến hắn.

Cô làm ngơ, Hải Ân cũng không thèm liếc hắn một cái làm cho hắn không vui.

Thế Luân ho khan, như muốn nhắc nhở đến sự tồn tại của hắn.

Hải Ân bật cười, nó bĩu môi rồi vỗ vai cô nói 1 câu không đầu không đuôi.

"Vui vẻ nhé!"

Nó đứng dậy đi lên phòng, lúc đi ngang qua hắn lại nở nụ cười bí ẩn.

Cái cách nó cười khiến cho hắn có chút sợ hãi.

Nào nào, cô ta bị khùng à?

Đừng như vậy chứ, hãy làm một Hải Ân mồm to hung dữ như bao ngày đi.

Nổi hết gai ốc rồi đây này!

Cô nhìn hắn cười cười, không nói một lời mà kéo hắn đi.

Mạch Bảo dẫn hắn vào một căn phòng nằm cuối dãy của tầng 2.

Vừa mở cửa ra đập vào mắt hắn là nến, hoa, và cái giường siêu to khổng lồ màu hồng, trên tường còn có 4 chữ "Tân hôn vui vẻ".

Hắn thật sự bất ngờ trước cái khung cảnh này.

Xong hắn cứ tưởng cô sẽ biểu diễn cái gì đó ‘nóng bỏng’, nào ngờ cô lại lạnh nhạt nói.

"Hải Ân và Mai chuẩn bị đấy..."

"Thật sến súa!"

Khuôn mặt hắn từ bất ngờ, vui vẻ mà chuyển sang mất hứng.

Hắn nhìn cô trức tiếp đi đến bế ngang cô lên rồi cao giọng nói.

"Không nên phụ công sức của bọn họ, chúng ta trực tiếp sinh tiểu bảo bảo cho họ chơi đùa!"

Hắn bế cô trên tay rồi bước ngang qua nên hoa, xong lại ném cô lên giường rồi nhào lên như hổ đói.

Thật đáng sợ!

Đây chính là 3 chữ mà cô nghĩ trong đầu.

Hắn lật người cô ra rồi nằm đè lên, hai cánh tay hắn giữ lấy tay cô. Mắt hắn lăm le nhìn cô, cái ánh mắt đó trong chẳng khác gì mấy thằng dê cụ chuyên đi quấy rối con gái nhà người ta vậy.

Thu hồi ánh mắt ‘dê cụ’ của mình rồi nhếch miệng cười.

Hắn nói:

"Bảo bối, em muốn bị hϊếp hay là tự nguyện?"

"Nhưng thôi, anh vẫn thích ‘hϊếp’ em hơn!"

Thế Luân tự hỏi tự trả lời rồi cúi xuống gặm nhấm cánh môi anh đào của cô.

Môi hắn ấm áp vừa chạm vào môi cô lập tức như có một dòng điện chạy xẹt qua.

Răng hắn cắn cắn trên môi cô, chiếc lưỡi ấm nóng ướŧ áŧ của hắn xuất hiện tách hai hàm của cô ra.

Hắn cắn rồi mυ"ŧ rồi lại càng quấy trong khoang miệng của cô khiến cho cô thần hồn điên đảo.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt hai cánh tay của cô vòng lên cổ hắn rồi đi xuống âu yếm cái nơi cao vυ"t sau 2 lớp vải kia của cô.

Thế Luân cởϊ áσ cô ra, hắn đưa tay xoa nắn 1 bền ngực của cô, bên trên miẹng hắn vẫn ngậm chặt cánh môi cô mà mυ"ŧ.

Mạch Bảo thở không thông, khuôn mặt cô vì nhịn thảo mà đỏ bừng lên, lại bị hắn kí©h thí©ɧ khiến cho l*иg ngực cô phập phồng lên xuống.

Bàn tay hắn điêu luyện mà kéo phăng chiếc áo ngực của cô ra lập tức bầu ngực tròn trịa đầy đặn của cô bật ra.

Hắn tham tham mà chụp lấy, một tay hắn bóp mạnh một tay hắn day day hạt đậu nhỏ ở trên.

Cổ họng cô nhộng nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, kí©ɧ ŧìиɧ.

"Ưʍ..."

Hắn nhả môi cô ra, sợi chỉ bạc kéo dài từ môi hắn đến môi cô nóng bỏng kí©h thí©ɧ.

Hắn cười cười, nhìn bộ dạng đang động tĩnh của cô mà hài lòng.

Hắn ngồi lên rồi ngắm nhìn cô từ trên cao xuống.

Ánh mắt cô mông lung mờ mịt nhìn hắn.

Cô hít thở nặng nề làm cho hai bầu ngực lên xuống mạnh mẽ hơn như đang mời gọi hắn.

Thế Luân chửi thề một câu, hắn cởi hết đồ trên người mình ra rồi quay sang cởi nốt đồ trên người cô.

Hia cơ thể lập tức dính lấy nhau, Thế Lận ôm gọn cô trong lòng, miệng hắn ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô mà cắn nhẹ.

Bất giác rùng mình, Mạch Bảo ưỡn ngực lên, tay ôm hắn chặt hơn không nhịn được rêи ɾỉ.

Bộ dạng động dục của cô thật sự rất động lòng người, rất quyến rũ.

Bên dưới của hắn căng cứng, tiểu huynh đệ kia đã phất cờ khởi nghĩa từ lâu rồi.

Nhưng hắn muốn cho cô cảm giác khoái lạc, cho cô 1 đêm tân hôn tuyệt vời.

Mạch Bảo ôm ghì lấy hắn, khó chịu mà cọ ngực mình vào hắn.

Thế Luân lập tức công kích mạnh mẽ hơn, hắn 1 bên bóp nắn ngực cô một tay lại vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của cô rồi đi xuống cái nơi rậm rạp kia.

Một ngón tay của hắn khều nhẹ hạt đậu nhỏ ở đó, lập tức cong người rên lên.

"Ưʍ..."

Hắn được nước làm tới, tay hắn lại tiếp tục trêu chọc hàn đậu nhỏ trong lúc cô đi lạc trong cảm xúc mà hắn mang lại thì hắn trực tiếp cho ngón tay của mình vào.

Hoa huyệt của cô ẩm ướt nhỏ nhắn nuốt chửng ngón tay hắn.

"Ưʍ...Luân...ngón tay của anh..."

Hắn bắt đầu hoạt động ngón tay của mình, hoa huyệt cô chặt chẽ ngậm lấy không buông.

Cô và hắn làm chuyện này chẳng phải lần đầu nhưng lần nào cũng vậy, cô vẫn rất khó khăn khi đi vào.

Nhỏ nhắn, khít khao!

Miệng cô không ngừng rêи ɾỉ vì kɧoáı ©ảʍ, hắn càng nghe càng hoạt động ngoan tay nhanh hơn cho đến khi cô rùng mình thở hồng hộc không nói nên lời mới thôi.

Hắn đưa tay vuốt ve cơ thể cô rồi cười thỏa mãn, bàn tay hắn đi đến đâu thì cô khó chịu đến đó.

Cô mỗi lần bị hắn trêu chọc chỉ biết nức nở mà chịu đựng.

Thế Luân nhoẽn miệng cười, hắn nằm đè lên trên cô.

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng căng trướng chọc chọc vào hoa huyệt khiến cô phải bấu chặt vào hắn mà cắn môi.

Hắn quả thật không chịu được nữa rồi, nhưng vẫn cố nhịn để trêu chọc cô.

Mạch Bảo bị hắn chọc chọc bên ngoài mà chẳng chịu đi vào thì đỏ mặt.

Giọng cô khàn khàn, hợi tình.

"Luân...đừng đùa..."

"Xin anh...vào đi...em rất khó chịu!"

Cô vừa nói vừa ưỡn ngực cọ cọ ngực mình vào cơ thể rắn chắc của hắn.

Thế Luân nâng nhổm người một chút, một tay nâng mông cô lên chuẩn xác mà đâm vào.

Hai người cùng lúc rên lên vì kɧoáı ©ảʍ ấy.

Sự chặt chẽ khít khao của cô khiến hắn trở nên điên cuồng hơn.

Hắn nắm lấy eo cô mà bắt đầu luận động, hắn ra ra vào vào liên tục.

Tiếng 'phạch phạch' khi da thịt va chạm vang lên khắp cả căn phòng.

Hơi thở của cô trở nên đứt quãng, khó khăn khi hắn liên tục ra vào một cách mạnh mẽ.

Hắn muốn cô, điên cuồng muốn cô, mỗi lần ở bên trong cô kà hắn lại không kiềm chế được bản thân mình.

Côn ŧᏂịŧ to lớn không ngừng đâm vào hoa huyệt khiến Mạch Bảo la lên.

"Ưʍ...ưʍ...chậm thôi..."

"Ưʍ...Luân...thật thoải mái...ưʍ..."

"Luân..."

Thế Luân bị cô kí©h thí©ɧ dữ dội hơn, hắn bóp mạnh ngực cô, bên dưới đâm mạnh mẽ vào hoa huyệt.

"Bảo bối...thật thoải mái..."

"Bảo bối...của em thật chặt...."

"Bảo bối...anh yêu em...ưm!

Giữ khung cảnh nến hoa rực rỡ ấy chính là hai cơ thể quấn lấy nhau không rời.

Thế Luân hết lần này đến lần khác muốn cô khiến cô không khỏi khóc lóc van xin.

Đêm tân hôn của bọn họ thật sự đáng nhớ.

Bởi vì hắn muốn cô, hành hạ cô cho đến rạng sáng vẫn chưa chịu dừng.

Cả người cô bị hắn hôn đến kín người, nơi nào cũng có vết bầm tím xấu hổ.

Tiểu huyệt thì đau nhức vì bị hắn ra vào cả đêm.

Khôn nạn, chó đực, đồ sống bằng nữa thân dưới!

Đây chính là cái lý do mà cô ít cho hắn làm cái chuyện kia, bởi vì mỗi lần xong thì ngay hôm sau cô chẳng thể đi lại được.

Thế Luân cái gì cô cũng hài lòng, riêng chuyện giường chiếu thì không!