Mộc Y Sương không ngừng vùng vẫy dưới thân của Ma quân.
“Anh mau ngồi dậy! Nặng quá!”
Cô hoảng sợ nhìn anh ta.
“Im lặng đi.” Giọng nói mang theo hơi lạnh phả vào tai cô.
Đột nhiên cô không thể cử động nữa, cả cơ thể đều không nghe lời cô.
“Tôi nói rồi, cô vốn là con mồi của tôi. Con mồi thì không được phản kháng!”
Rồi anh ta bế cô vào phòng ngủ, căn phòng quen thuộc với cô. Anh ném cô xuống giường.
Trong tình huống này lí trí cho cô biết nếu càng nói những lời cứng nhắc như vậy, người chịu thiệt chỉ có cô.
“Cố Hữu Từ, cầu xin anh tha cho tôi.”
“Lúc thường mạnh miệng lắm mà, lúc này biết mở miệng cầu xin tôi sao? Cô chỉ là một con mồi thôi, đến cả tư cách cầu xin cô cũng không có!”
Cô muốn nói gì đó nhưng giọng nói của cô đã có phần tắc nghẹn ở ngay chính giữa cuống họng.
Ban đầu cô vốn nghĩ anh ta sẽ không ngược đãi cô, mau chóng kết thúc mạng sống của cô.
Nhưng cô không thể hiểu nổi anh ta muốn làm gì, chẳng lẽ đây chính là điều Cố Hữu Từ muốn sao? Dồn cô vào đường cùng, triệt tiêu toàn bộ hi vọng sống của cô, tuyệt đối không bao giờ để cô có cơ hội ngóc đầu lên được.
Trước câu nói đầy sự châm biếm của anh ta, bỗng cô thấy trái tim mình có chút gì đó nhói lên.
Bàn tay cứng ngắc của Cố Hữu Từ bắt đầu lần mò cởi chiếc áo sơ mi, đem ném thẳng xuống dưới đất, để lộ cơ thể cường tráng của anh.
Mộc Y Sương trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang từ từ cởϊ qυầи áo, hoảng sợ đến mức run rẩy. Nhưng một thế lực nào đó khiến cô không thể phản kháng.
“Cảnh Văn, cứu em với!” Cô thầm nghĩ, hi vọng một phép màu nào đó sẽ đến với cô.
Nhìn cô gái nhỏ trước mắt đang run rẩy, anh cảm thấy có vật gì đó đè lên trái tim mình.
Anh đưa tay giữ chặt lấy cằm của Mộc Y Sương sau đó nâng lên, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình:
“Mộc Y Sương, cô có biết việc cứu một người mình yêu mà người đó không có chút áy náy nào nó khó chịu thế nào không?” Cố Hữu Từ nghĩ trong đầu mà cảm thấy khó chịu.
Cô bị anh giữ chặt đến nỗi không thể cựa quậy nổi, cảm tưởng như khuôn cằm sắp bị người đàn ông tàn bạo này bóp nát.
“Xin anh thả tôi đi!”
Không biết câu nói này Mộc Y Sương đã nói với Cố Hữu Từ bao nhiêu lần.
Vậy mà anh luôn bỏ ngoài tai, tuyệt đối không thèm nghe cô nói.
“Câm miệng!”
Hai mắt Cố Hữu Từ tràn ngập lửa giận.
Anh đẩy mạnh cô xuống giường, dùng lực ghì sát lên da thịt cô.
Mộc Y Sương bị sức nặng của Cố Hữu Từ đè chặt, trơ mắt nhìn bàn tay anh đang luồn nhanh vào váy cô.
Chiếc khóa sau lưng mau chóng được kéo ra, sau đó bị Cố Hữu Từ hung hăng kéo mạnh ra bên ngoài.
Chiếc áσ ɭóŧ cúp ngực màu đen không thể ôm hết khuôn ngực trắng nõn, gợi cảm của cô trực tiếp đập thẳng vào tầm mắt anh.
“Đừng có động vào tôi, cút đi!” Mộc Y Sương hét lên.
Cô hoảng sợ, trong lúc không thể chạy được há miệng cắn thật mạnh vào tay của anh.
Lòng bàn tay anh lập tức in rõ dấu răng của cô, có vết còn rỉ máu nhỏ.
“Đê tiện! Cô dám cắn tôi.”
Cố Hữu Từ nở một nụ cười nham hiểm rồi vung tay, tàn bạo tát thật mạnh lên má Mộc Y Sương.
Đầu óc cô lập tức xây xẩm, choáng váng, ý thức quay cuồng, cảnh vật phía trước chợt tối sầm lại.
Áo ngực bị xé rách, chiếc váy trắng tinh khiết cũng bị anh giật phăng.
Cơ thể nhỏ nhắn, trắng nõn của cô lộ rõ dưới con mắt sắc như lưỡi dao.
Trên người cô không có thứ gì che lại, hơi thở yếu ớt khiến ngực cô hơi phập phồng, mái tóc dài đen nhánh xõa sợi che khuất gần nửa khuôn mặt.
Trông cô vô cùng gợi cảm và xinh đẹp.
Mộc Y Sương đã hoàn toàn choáng váng, chỉ có thể yếu ớt cầu xin:
“Xin anh…đừng làm vậy…”
Tuy nhiên, anh ta không hề nghe lời cô nói.
Anh cúi đầu xuống, đôi môi lạnh lẽo hé mở, trực tiếp cắn lên cổ cô để lại dấu răng đỏ hồng.
Nước mắt cô vô thức chảy xuống, cô không biết làm gì nữa. Cô nhớ giọng nói hiền từ của bà, nhớ nụ cười ấm áp của Cảnh Văn. Từ trước đến giờ, chưa ai ra tay đánh cô.
Anh đem hai chân thon của cô tách mạnh ra.
Mộc Y Sương bị luồng sức mạnh cực điểm của người đàn ông tàn bạo kia đè ép, liên tục chịu công kích từ khắp nơi trên cơ thể, cả người cô co thắt lại, run lên bần bật.
“Hãy nhìn cô xem, miệng luôn cầu xin nhưng cơ thể lại rất thành thật. Trông chẳng khác gì một kĩ nữ.”
Dứt lời, không để Mộc Y Sương nói gì thêm Cố Hữu Từ mạnh bạo chiếm đoạt cô.
Dưới đôi mắt mờ ảo của Mộc Y Sương, khuôn mặt của Cố Hữu Từ lại rất giống với người bạn kia của cô. Nữa mắt cứ lã chã rơi xuống không điểm dừng.
Cô cảm nhận rõ da thịt anh lúc này đang bỏng rát, tất cả đều khiến cô vô cùng sợ hãi đến.
“Tại sao anh phải làm vậy chứ?” Cô nghĩ, trong lòng lại thấy vô cùng đau đớn .
Mộc Y Sương run rẩy.
Cố Hữu Từ vẫn nắm chặt lấy hông cô, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.
Phần thân dưới cô lập tức truyền tới cơn đau
xé buốt cơ thể.
Cô đau đớn đến chết đi sống lại.
Trong suốt cuộc hoan ái ép buộc này, anh không hề chạm đến môi cô. Vì anh cho rằng chỉ có những người thật lòng yêu nhau mới có thể hôn.
Nhưng đối với cô, sự nhục nhã, ê chề kinh tởm này khiến cô chỉ muốn gϊếŧ chết người đàn ông này ngay lập tức.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng được nghỉ ngơi.
Cơ thể cô sớm đã không còn nguyên vẹn.
Anh đưa mắt liếc nhìn cô, cảm thấy mình có chút ác độc nhưng cũng không biết áy náy.
Nhìn vết máu đỏ trên grap giường, anh mới biết đây là lần đầu của cô gái này. Vốn dĩ anh nghĩ nó đã không còn. Vậy là Mộc Y Sương với Trần Cảnh Văn vẫn còn trong sạch.
Cô nằm ngửa trên nền giường, khóe môi sưng tấy vì bị đánh.
Thỉnh thoảng, cơ thể Mộc Y Sương khẽ co giật, run rẩy cực điểm.
Cô thở hổn hển, cúi gập người buồn nôn.
Nước mắt chảy xuống ướt đẫm gò má.
Cố Hữu Từ mặc lại đồ lại quần áo, đoạn nhếch môi lên:
“Đừng nghĩ đến chuyện gì dại dột, nếu không Trần Cảnh Văn của cô cũng không yên đâu.”
Rồi anh rời đi ngay.
Đây là đang đe dọa cô sao? Cô khẽ nở một nụ cười, nụ cười đó vô cùng chua xót.