Chương 3. Giam cầm

“Gì chứ?” Mộc Y Sương thốt lên.

“Anh nói muốn tôi đền mạng cho người của anh nhưng anh lại không muốn gϊếŧ tôi ngay là sao?”

“Cô nghĩ chỉ chịu chút đau đớn rồi chết đi thì xứng đáng với hàng chục tính mạng của họ? Tôi sẽ khiến cô đau khổ cả đời, từ từ hút cạn linh khí của cô, gặm nhấm linh hồn thể xác cô cho đến khi cô già đi sẽ chết trong sự cô đơn”

“Anh…”

Cô chạy nhanh ra cửa với ý nghĩ chạy chốn nhưng Cố Hữu Từ phất tay một cái cả cửa sổ cửa chính đều bị đóng lại. Cho dù cô có làm thế nào cánh cửa khép chặt cũng không chịu lung lay.

Thấy Ma quân chậm rãi tiến lại chỗ mình, Mộc Y Sương hoảng hốt hét lên:

“Anh…anh đừng có qua đây! Đừng qua đây!”

Cố Hữu Từ nắm chặt lấy cổ tay Mộc Y Sương, phát hiện ra cơ thể cô đã được bà lão nọ làm phép bảo vệ từ trước.

“Được lắm! Người bà kia của cô cũng thật thâm độc, trước khi chết còn dùng cả tuổi thọ để làm phép bảo vệ cô. Như vậy muốn bà ta sống thêm vài năm cũng không được. Đợi đến lúc trận pháp hết tác dụng, tôi xem còn ai bảo vệ cô.”

Vì không thể làn gì cô, anh ta tức giận bỏ đi.

Cả ngày hôm đó cô gái bị nhốt trong nhà không thể làm gì được, cánh cửa không thể mở ra.

Mộc Y Sương đấm thật mạnh vào cánh cửa, cứ liên tục như vậy cho đến khi tay cô đã chảy máu. Nghe được những lời từ Ma quân, cô tựa đầu vào cửa khóc lóc thảm thiết, cô thương bà, bà vì cô chịu bao vất vả khổ cực:

“Bà ơi! Cháu xin lỗi, cháu lỡ chạm mặt Ma quân rồi! Cháu nhớ bà lắm.”

Cô lơ đãng nhìn quanh nhà chợt thấy trên bàn có con dao gọt hoa quả. Bỗng trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ tiêu cực: Nếu cô chết đi, cô sẽ được gặp bà rồi.

Đến lúc Cố Hữu Từ quay trở lại thì thấy Mộc Y Sương nằm dưới sàn, máu từ ngực chảy ra lênh láng, con dao thì cắm nguyên ở đó.

“Mộc Y Sương! Tỉnh lại đi!” Anh ta đỡ cô để cô tựa vào lòng mình, phát hiện ra cô vẫn còn chút hơi thở, anh vội trị thương cho cô.

Con người mà, ai chẳng có lúc có suy nghĩ tiêu cực, nhưng cô gái này lại gan dạ quá, dám nghĩ đến việc đâm con dao đó vào người.

Không biết đã trải qua bao lâu, Mộc Y Sương hé mắt tỉnh dậy. Cô thất vọng khi phát hiện ra mình chưa chết, đã vậy những vết thương trên người còn được băng bó cẩn thận.

Thấy cô nhìn mình định hỏi gì đó mà không thể nói thành lời, Cố Hữu Từ lên tiếng:

“Đúng là tôi đã cứu cô, cô đừng hòng chết trước khi sự trả thù của tôi chưa bắt đầu.”

“Anh…đồ không có lương tâm” Cô gái yếu ớt.

“Cô mà chết rồi tôi không tìm được con mồi nào ngon hơn cô đâu.”

Lúc này cô chỉ trách cô đâm con dao đó không đủ sâu, đề rồi tỉnh dậy vẫn phải nhìn cái bản mặt đáng ghét này. Nhắc đến khuôn mặt cô lại thấy…nhìn khuôn mặt này của anh ta có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi nhưng cô lại không đoán ra là đã gặp ở đâu.

Cô trừng mắt nhìn Cố Hữu Từ một hồi thì anh ta bỏ đi mất. Như vậy cũng tốt, cô đỡ phải nghĩ xem nên đuổi anh ta đi bằng cách nào.

Trời sẩm tối, cô nằm dài trên giường mà bụng đói cồn cào. Cô đã ngủ được một ngày rồi, từ đêm qua đến giờ cũng chưa ăn gì cả. Dù sao thì cô cũng là con người, cũng đâu phải thứ gì mà có thể bắt cô nhịn đói chứ?

Tưởng chừng người ở ngoài kia sẽ bỏ đói cô, nhưng không. Hắn ta cũng đem vào phòng cô một tô cháo:

“Ăn đi.” Chất giọng lạnh lẽo vang lên.

Cô thìa lên định ăn thử nhưng hơi nóng bốc lên khiến cô không nhịn được mà nói:

“Nóng quá…đây là cách anh đối xử với người bệnh sao?”