Chương 2. Ma quân xuất hiện

Mộc Y Sương hoảng hốt, cô không biết phải đối phó thế nào. Một người thường như cô thì có thể làm gì chứ.

“Tôi tên Cố Hữu Từ.” Anh ta nói tiếp.

“Tại sao anh lại đến tìm tôi?” Mộc Y Sương hỏi

“Người bà đó của cô không nói gì với cô sao?”

“Anh muốn nói gì chứ?”

“Tự cô sẽ biết thôi.” Ma quân nhanh chóng bỏ đi.

Mộc Y Sương thở phào, Ma quân này không giống kẻ sẽ làm hại một người vô tội như cô, tại sao trước khi bà mất lại luôn dặn dò cô tránh xa anh ta?

Vài ngày sau, Mộc Y Sương rời khỏi nhà, đau buồn như vậy cũng đủ rồi. Cô quyết định quay trở lại làm việc để kiếm tiền mưu sinh.

Mộc Y Sương hiện là nhân viên của một tòa soạn, mức lương đủ cho cô chi tiêu.

Tuy là thế hệ sau của Mộc gia nổi tiếng trừ ma anh dũng, nhưng trên đường đến công ty Mộc Y Sương lại không biết rằng có những ánh mắt ghê rợn đang dõi theo cô từ trong bóng tối.

Cô bước chân vào tòa soạn, từ giờ cô phải vất vả hơn rồi, sẽ không có thời gian nghĩ đến bà nữa, như vậy tim cô cũng bớt đau.

Thế là cả ngày hôm đó cô vùi đầu vào công việc, nhưng có chết cô cũng không biết rằng Cố Hữu Từ luôn đứng bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của cô, vì anh ta ẩn thân rất cẩn trọng, cô tất nhiên sẽ không thấy.

Đến 9 giờ tối, cuối cùng cô cũng chịu rời khỏi tòa soạn và quay về nhà. Nhưng trên đường về cô có dự cảm không lành, hình như có ai đó theo dõi cô.

Đến một ngõ nhỏ, cô định đi đường tắt để trở về cho nhanh. Ngõ hẹp đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, cô lo lắng không biết có nên đi vào không.

Mộc Y Sương tiến một bước rồi lại lùi một bước, cô nghĩ mình không nên đi đường tắt. Bỗng có một thế lực nào đó kéo cô vào trong đám sương mù dày đặc, nhìn xung quanh cô mới biết có rất nhiều ác linh ở trong. Bọn chúng thi nhau lao đến xé xác con người. Mộc Y Sương sợ hãi nhưng cô không thể cử động được, cô thầm nghĩ mình sẽ sớm đi tìm bà.

Dù cho có là cháu của một người trừ ma tài giỏi, bà không dạy cô cách đôi phó với đám ma quỷ này. Bà là sợ cô sẽ vướng vào đường ta đạo, sẽ phải trả giá cho nhưng gì mình đã làm.

Ngay lúc cô đang kiệt sức, một luồng sáng xuất hiện bao phủ lấy cơ thể cô. Bọn cô hồn hồi nãy thi nhau xé xác cô giờ lại thi nhau bỏ chạy. Sương mù cũng tan dần, cô gái nhỏ ngã ra đó, cả người cứng nhắc không thể cử động được nữa.

Bỗng Cố Hữu Từ bước đến trước mặt cô gái đang yếu ớt kia.

“Cô không thấy con đường đó đầy âm khí sao?” Anh ta hỏi, mặt đầy nghiêm trọng.

Mộc Y Sương lắc đầu. Cô không biết nếu không có người này hiện giờ mình sẽ như thế nào nữa. E là đám cô hồn đó đã để cô xuống âm phủ rồi.

“C…cảm ơn” Mộc Y Sương khẽ phát ra âm thanh từ cổ họng.

“Còn biết cảm ơn là tốt.”

Cố Hữu Từ đỡ cô đứng dậy, anh dìu cô ấy về nhà.

Lúc này cô đã cảm thấy khỏe hơn, còn có thể tự lên phòng được rồi, tuy còn vó chút khập khiễng.

Thấy cô vô tư, không chút lo lắng như vậy,Cố Hữu Từ buột miệng hỏi:

“Bà cô không nói gì về thân thế của cô sao?”

“Không, tôi vốn là người Mộc gia rồi mà, còn có thân thế gì chứ?” Cô đưa ánh mắt ngây thơ nhìn người đàn ông trước mặt.

“Cô là người mang dòng máu giữa Mộc gia và Vương gia, lẽ nào bà cô không nói cho cô biết?”

“Mẹ tôi họ Mộc, bố tôi họ Lê mà.”

“Nhất định là bố cô họ Vương. Hai dòng máu hỗn huyết sẽ sinh ra đứa trẻ đứa trẻ có những kì lạ. Cô sinh ra có linh khí quá mạnh, mẹ cô không chịu nổi mới chết.”

“Không phải đâu, mẹ tôi mất là vì tai nạn mà.” Cô cố phủ nhận.

“Bà cô vì không muốn cô trở thành con mồi, bị ác linh cắn xé nên suốt mấy năm qua tốn công không ít. Nếu bà ta không bảo vệ cô, chí ít còn có thể sống thêm vài năm nữa.”

Cô hoảng sợ, trước khi mất cô nhớ bà từng nói:

“Nuôi cháu 25 năm, bà đã bảo vẹ cháu hết 24 năm…”

Vậy đó là sự thật sao? Từ nhỏ đến giờ cũng không ít ác linh rình mò cô. Cô nhất thời không tin được mà hỏi:

“Anh đến tìm tôi cũng chỉ vì nguồn linh khí trong người tôi sao?”

“Không sai.”

“Vậy anh mau chóng làm đi, tôi còn phải đi tìm bà nữa.”

Ma quân nhìn cô đầy khinh bỉ, môi anh ta cong lên:

“Cô đừng mong có thể chết dễ dàng như vậy. Bà cô lúc còn sống hại không ít người của tôi, bây giờ bà ta chết đi rồi tôi bắt cháu gái bà ta phải đền mạng.”