Chương 1. Con mồi

Dưới cơn mưa rào, Mộc Y Sương chạy nhanh về nhà, cô cứ chạy mãi cho đến khi đôi chân đã cứng đờ. Bỗng những hạt mưa biến thành màu đỏ tươi, mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi cô gái.

Mộc Y Sương thở hổn hển, cô định chạy tiếp nhưng cả cơ thể trở nên bất động. Từ trong làn sương mù mịt, một người đàn ông có bộ mặt ghê sợ xuất hiện, hắn bóp chặp lấy cổ cô mà đay nghiến:

“Mộc Y Sương, số phận của ngươi là một con mồi, cả đời này ngươi đừng mong sống yên!”

“Ông…ông là ai?” Mộc Y Sương khó khăn hỏi, cô như sắp tắt thở.

Ông ta chỉ lộ ra một nụ cười ghê sợ…

Đột nhiên tiếng vật gì đó vỡ đánh thức Mộc Y Sương, cô choàng dậy. Thì ra trong lúc cô đang làm việc đã gục ra bàn mà thϊếp đi.

Mộc Y Sương lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, cô run rẩy mở cửa sổ ra. Bên ngoài trời quang mây tạnh, bầu trời đêm tĩnh mịch đầy sao. Thấy vậy cô mới yên tâm phần nào. Lúc nãy cô nghe được vật gì đó vỡ, cô nhanh chóng chạy qua phòng bà xem thử.

Quả nhiên là tiếng động phát ra từ phòng bà, bà vô tình làm rơi cốc nước. Lúc này bà nội đang nằm trên giường.

Mộc Y Sương lo lắng chạy lại bên bà:

“Bà ơi, bà không sao chứ?”

Bà nội yếu ớt nắm chặt lấy tay cô cháu gái mình thương yêu nhất, mấy ngày nay bà ốm liên miên, biết mình không qua khỏi, bà nói:

“Y Sương, tuyệt đối không được chạm mặt Ma quân.”

“Bà ơi, Ma quân gì cơ? Bà đang nói gì thế?” Mộc Y Sương hoảng hốt.

“Y Sương, cháu hãy sống tốt, bà không thể ở bên cháu được nữa.”

“Bà đừng nói đùa nữa, bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi, bà nói là sẽ ở lại với cháu đến lúc cháu lấy chồng mà!”

Bà nội cố gắng nói:

“Bà không ở lại được rồi, bà xin lỗi. Nuôi cháu 25 năm, bà đã bảo vệ cháu hết 24 năm…bà kiệt sức rồi. Để bà nghỉ ngơi đi.”

Mộc Y Sương khóc nức nở.

“Mộc gia chúng ta nhiều năm trừ ma anh dũng, cháu không được yếu đuối.” Rồi bà mỉm cười hiền từ:“Bà đi tìm ông cháu đây.”

Trong đêm đó, bà đã ra đi mãi mãi.

Ngày diễn ra tang lễ của bà là một ngày hết sức ảm đạm. Mộc gia hiện giờ chỉ còn lại mình Mộc Y Sương, hàng xóm cũng phụ giúp cô chuẩn bị tang lễ.

Cả ngày hôm đó đôi mắt Mộc Y Sương sưng lên, ánh mắt như người mất hồn. Từ nhỏ cô đã không có bố, cũng không có mẹ. Bà một tay nuôi nấng cô nên người. Cô cũng chỉ có người thân duy nhất là bà thôi. Khi bà đi, trái tim cô như có con dao cứa vào vậy.

Sau khi chôn cất bà xong, Mộc Y Sương lủi thủi bước đi trên con đường quen thuộc, cô và bà đã từng đi qua đây rất nhiều lần. Cô ngồi ở công viên lúc nhỏ bà hay dắt cô đến, nhìn cảnh vật xung quanh cô đau đớn lẩm bẩm một mình:

“Bà ơi, không có bà cháu biết sống thế nào đây bà ơi.”

Nghĩ đi nghĩ lại, cô đành về nhà.

Mộc Y Sương mở cửa nhà, cô phát hiện trong nhà có những vết chân kì lạ. Cô tiến vào bên trong thì thấy một người đàn ông. Anh ta ngồi chễm chệ trên ghế sofa nhìn cô và nở một nụ cười quỷ dị.

“Xin chào, cô là Mộc Y Sương?”

“Anh là ai? Sao lại vào được nhà tôi?” Cô kinh ngạc.

Anh ta tiến lại gần cô, ghé sát tai cô nói:

“Cô không biết tôi nhưng tôi lại biết rất rõ về cô đấy…Tôi là Ma quân.”

Giọng nói lạnh lẽo của anh ta khiến cả người cô đông cứng. Nhưng cô không ngờ anh ta lại là Ma quân, cô không muốn tin cũng không được, trên người anh ta toát ra âm khí nặng nề…