* Trước phòng cấp cứu trong lúc này trong lòng mỗi người đều mang nặng nổi buồn không thể diễn tả, những người nằm trong kia người thì là bạn thân, là vợ, là con, rồi có đứa là cháu. Trong lòng những bậc làm cha mẹ như họ thì thật sự không biết phải xử lý như thế nào cho vẹn toàn tình nghĩa đây .
Lữ Tuệ Nghi đau lòng cô ngồi ở ghế tựa đầu vào ngực chồng mà khóc sướt mướt không ngừng, cô thương hai đứa con trai khờ khạo si tình của mình, chỉ vì yêu mà đặt bản thân vào nguy hiểm mà không cần suy nghĩ đến những chuyện khác. Thiếu Đông hai mắt luôn nhìn lên chiếc đèn trước phòng cấp cứu cậu đang chờ đợi nó tắt đi và một tin tốt lành sẽ đến với gia đình cậu, đứa em gái song sinh này cậu thương yêu hết mực, chỉ có em ấy là hiểu cậu và luôn ủng hộ cho cậu trong những việc cậu làm, trái tim người anh lúc này đang đập nhanh vì quá hồi hộp cùng lo sợ.
Bốn tiếng đã trôi qua cuối cùng đèn báo trước phòng cấp cứu cũng đã tắt, bác sĩ Đình Nguyên và các bác sĩ trợ lý và y tá họ mệt mỏi nhẹ nhàng mở cửa phòng cấp cứu đi ra . Kỳ Thiếu Dương bước chân nhanh đi đến gần anh nắm tay Đình Nguyên anh liền hỏi.
" Con gái tôi nó thế nào rồi cậu? Còn hai thằng bé của Trịnh Thiên chúng có ổn không? Đình Nguyên cậu nhanh nói đi! " .
Đinh Nguyên thở một hơi, nét mặt mệt mỏi vì vừa trải qua một ca mổ nhiều tiếng, Đình Nguyên bước chân đi đến chiếc ghế gần đó cậu ngồi xuống, Thiếu Dương cùng vợ chồng Trịnh Thiên cũng nhanh ngồi xuống kế bên bạn để cho nghe câu trả lời của cậu ta .
Đình Nguyên lúc này nhìn lên gương mặt của những người bạn rất thân của mình nhìn tất cả họ lúc này ai cũng phờ phạc và tiều tụy vì lo lắng cho các con của mình, Đình Nguyên cười nhẹ rồi nói.
" Các cậu hãy an tâm, tất cả bọn trẻ đều đã ổn định, vết thương may mắn không nằm ở vị trí nguy hiểm, ba tháng là tập võ lại được rồi, cả Ngữ Thần cũng vậy cô ấy ngất vì sốc mà thôi, cho cô ấy tịnh dưỡng bồi bổ là không vấn đề gì cả! "
Tất cả đều thở ra một hơi nhẹ nhàng khi họ nghe được lời này của bác sĩ Đình Nguyên, Trịnh Thiên bước đến ôm chặt người Đình Nguyên anh vỗ tay nhẹ trên lưng bạn giọng trầm trầm anh nói.
" Đình Nguyên ah chúng tôi thật lòng cảm ơn cậu rất nhiều, đã bao nhiêu lần cậu đã cứu lấy mạng bọn tôi từ tay tử thần, và bây giờ cậu lại là ân nhân cứu mạng các con của chúng tôi, thật sự ân tình này biết làm sao mà trả hết đây hả Đình Nguyên? " .
Đình Nguyên giật mình vì câu nói của người bạn nổi tiếng là cọc cằn và lạnh lùng trong giới hắc đạo, hôm nay nói những câu này làm cho Đình Nguyên và mọi người một phen kinh ngạc, Đình Nguyên vỗ vai bạn anh cười tươi nói.
" Trịnh Thiên! Thiếu Dương hai cậu đừng có khách sáo như vậy chứ, anh em chúng ta vào sinh ra tử từ trước đến giờ, những chuyện này tôi làm là hiển nhiên, các cậu đừng bận tâm đến ơn nghĩa nghe xa lạ quá các cậu ah".
" Mà khoảng hai tiếng nữa bọn trẻ sẽ ra ngoài phòng, các cậu cứ về phòng mà nghỉ ngơi đi, lát sẽ có y tá báo khi đến giờ, các cậu về phòng nghỉ dùm tôi nha! "
Tuệ Nghi gật nhẹ đầu cô nắm lấy tay chồng mình giọng nhẹ nhàng nói.
" Anh Thiếu Dương và Thiếu Đông nên về phòng mà chờ đợi, ở đây cũng còn những bệnh nhân khác, chúng ta không nên làm phiền đến họ. "
Thiếu Dương nghe Tuệ Nghi nói thế anh hiểu ý nên cuối đầu chào mọi người rồi cùng con trai đi về hướng phòng của mình. Tuệ Nghi cuối chào Đình Nguyên Trịnh Thiên cười tươi với người bạn mình rồi cùng vợ đi về phòng dành riêng của họ mà đến. Đình Nguyên mệt mỏi anh cũng nhanh trở về phòng riêng của mình mà nghỉ ngơi thật là quá mệt mỏi rồi.
* Một tuần trôi qua với một không khí thật là yên ắng và lạnh lẽo, Kỳ Thiếu Ngọc Yên vết thương chuyển biến khá tốt, nhưng có một điều cô làm cho ba mẹ rất lo lắng đó là từ khi tĩnh lại Ngọc Yên không hề nói một câu nào với ai, ngoại trừ cô bé Xuân Phụng, mặc dù tất cả mọi người đều tìm mọi cách nhưng Ngọc Yên cũng không hề mở miệng.
Hai anh em họ Trịnh vết thương cũng lành lại rất tốt, hai cậu đã rất nhiều lần đi qua phòng thăm Ngọc Yên nhưng cô bé chỉ nhìn họ rồi cô nằm xuống giường lấy mềm chùm kín hết đầu ý cô là không muốn nhìn thấy hai anh em họ. Hai anh em thấy vậy hai cậu buồn bã rồi nhẹ nhàng rời khỏi để cho em ấy nghỉ ngơi.
* Hôm nay là thứ bảy của tuần thứ hai ba người nằm ở tại bệnh viện, hai anh em họ Trịnh từ lúc sáng đã bận đi làm một số xét nghiệm trước khi họ về nhà, mãi đến gần giờ cơm trưa hai cậu mới xong, vừa về đến phòng hai cậu liền nhanh đi sang phòng của Ngọc Yên để thăm cô, nhưng khi vừa mở cửa phòng đi vào hai anh em liền ngạc nhiên vì trong phòng lúc này không có ai, trên giường được dọn dẹp rất ngay ngắn, không có Thiếu Đông hoặc Xuân Phụng ở đây vì thường chí ít cũng phải có một người ở cùng với em ấy, nhưng lúc này lại không có ai, đồ ăn, thuốc uống cũng không có trên bàn, Trịnh Quốc Hiện trong lòng hơi nghi ngờ cậu liền quay lưng đi đến phòng bác sĩ trưởng khoa để hỏi . Sau khi hỏi thăm cậu biết được Ngọc Yên đã xuất viện về nhà từ lúc sáng, Quốc Hiện buồn bã trở lại phòng mình và gọi điện cho mẹ, cậu nhờ mẹ cho xe đến để đưa họ về nhà, hai cậu tự động viên và hứa trong lòng mình là sẽ làm cho Ngọc Yên thấy được tình yêu của họ dành cho cô là thật lòng như thế nào.
Tại biệt thự Kỳ gia lúc này Thiếu Dương ngồi tại phòng khách trên tay anh cầm ly rượu trắng anh từ từ đưa lên môi uống, ngồi kế bên là Thiếu Đông cậu trên tay cầm chiếc điện thoại, cậu đang điều hành mọi việc qua chiếc điện thoại này, Thiếu Dương uống xong ngụm rượu anh nhẹ nói với con trai.
" Con thu xếp cho em gái con đi sang Hàn Quốc để tịnh dưỡng đi, chỉ có đi xa nơi này con bé mới vơi đi những chuyện vừa qua, tối nay đưa em đi và chuyện này nhất định con không được nói cho bên bác Trịnh con có hiểu không? "
" Dạ con hiểu thưa ba! "
" Vậy con đi thu xếp đi, mẹ con sẽ đi cùng em con sang đó, thời gian này mẹ con cần phải ở kề bên để chăm sóc cho con bé, vì vậy con nên chuẩn bị cho chu toàn đó! " .
" Dạ ! vậy con xin phép ba con đi lo việc đây! "
Thiếu Dương nhẹ nhàng gật đầu thay cho lời nói của mình, Thiếu Đông liền đứng lên cuối đầu chào ba mình rồi cậu nhanh rời khỏi biệt thự để đi lo việc được giao.
Trên phòng riêng Ngọc Yên ánh mắt buồn bã cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, luc này trời đã là mùa đông, những cơn gió thỉnh thoảng đi qua làm cho người ta chợt rùng mình vì lạnh.
Khung cảnh dưới kia rất quen thuộc càng nhìn làm cho cô nhớ đến hai anh em họ Trịnh kia, ba người họ luôn chơi bên nhau từ lúc còn rất nhỏ, những kỉ niệm vui vẻ đó không dễ dàng gì mà quên được, nhưng trong lúc này đây trái tim cô khi nghĩ đến họ càng làm cho cô quá đỗi đau lòng cùng tủi nhục.
_____________()____________