Chương 102: * Ôm Nổi Đau Rời Đi * 03

* Kỳ Thiếu Ngọc Yên đôi mắt nhìn xa xăm trong lòng cô bé có chút tiếc nuối những tháng ngày đã qua, tất cả đều cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa cùng nhau đi học, rồi có những lúc chiến đấu để dành địa bàn cho anh em trong ban hội, mồ hôi rơi, máu đổ vẫn không làm cô đau đớn như lúc này trái tim hầu như vỡ vụn, niềm tin hoàn toàn sụp đổ, giọt nước mắt không hẹn lại rơi như trút nước, Ngọc Yên đau khổ cả người cô trượt dài dựa vào bức tường lạnh lẽo hai cánh tay cô ôm chặt lấy hai chân chính mình, lúc này đây cô thật sự cảm thấy mình quá cô đơn và thê thảm, ngoài cửa phòng bất ngờ có tiếng gõ cửa, giọng nhẹ nhàng của Ngữ Thần nói vọng vào : " Con gái yêu cho mẹ vào với con nhé? " .

Ngọc Yên nghe mẹ hỏi cô bé với tay bấm vào một cái nút trên tường, lúc này khóa cửa nhẹ nhàng mở, Ngữ Thần nghe tiếng đã mở khóa cô mới nhẹ đẩy cửa đi vào bên trong .

Vừa vào bên trong Ngữ Thần nhìn thấy con gái cả gương mặt đã đỏ hết cả, nước mắt đầm đìa, cả người ngồi bẹp dưới sàng gỗ, trái tim người mẹ không thể chịu nổi khi nhìn đứa con gái mình yêu thương thành ra nông nỗi này, Ngữ Thần nhanh đi đến ôm cả người con gái vào lòng, cũng vào lúc này Ngọc Yên lại khóc lớn hơn khi được mẹ ôm, hai mẹ con không thể kìm chế ôm nhau khóc như mưa.

Cuối cùng Ngữ Thần phải là người nín trước để dỗ dành con gái, cô nhìn con gái nhẹ nói : " Con và mẹ đi du lịch một thời gian nha, vừa là cho con dưỡng thương luôn và mẹ cũng rất lâu rồi chưa được đi du lịch mà không có ba của con, đây là cơ hội có một không hai, mẹ con ta đi chơi cho thoải mái con nhé! Con đi cùng mẹ nha con gái yêu? " . Nói xong ý tứ Ngữ Thần im lặng hồi hộp chờ câu trả lời của con gái, Ngọc Yên suy nghĩ tầm năm phút Ngọc Yên nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời của mình, Ngữ Thần thấy vậy cô mừng rỡ lại nói: " để mẹ đi thu xếp hành lý phụ cho con nhé, tầm 1 giờ nữa mẹ con mình đi, nhanh con qua đây chọn đồ đẹp đem theo nhiều chút hai mẹ con ta đi tham quan khắp nơi nhé! " vừa nói Ngữ Thần đỡ con gái đi về phía tủ quần áo để con bé chọn những gì nó muốn đem theo .

Cuối cùng hai mẹ con cũng đã thu xếp xong, các vệ sĩ cũng nhanh chóng vác các vali của phu nhân và tiểu thư xuống dưới đặt lên máy bay riêng của gia đình .

Lúc này dưới đại sảnh của biệt thự Kỳ gia Kỳ Thiếu Dương ôm con gái trong lòng, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của con giọng trầm ấm nói : " Con và mẹ hãy đi chơi cho thoải mái, con hãy đưa mẹ con đi nhiều nơi tham quan, kết hôn với mẹ con cũng đã bao lâu rồi mà ba cũng chưa đưa mẹ con đi được nhiều, hôm nay phải nhờ đến con gái thay ba làm việc này nhé con ! " Lúc này Kỳ Thiếu Đông cũng lên tiếng : " Em gái thì sướиɠ rồi được đi chơi với mẹ, còn anh đây bị ba bắt phải làm việc không ngừng nghỉ luôn đó, em xem coi có phải là ba thiên vị con gái quá không chứ? " . Từ trên lầu cô bé Xuân Phụng đang vội vã đi xuống, trên tay cô ôm hai chiếc áo khoác lông, cô vừa đi vừa lên tiếng nói lớn : " Dì Ngữ Thần! em Ngọc Yên hai người quên áo khoác lông này là sang đó sẽ bị lạnh lắm, đây hai người hãy cầm đi ạ! " .

Nói dứt lời Xuân Phụng đặt áo khoác vào tay hai mẹ con rồi cô đi đến ôm Ngọc Yên vào lòng cô nói nhỏ vào tai Ngọc Yên : " Em phải mạnh mẽ lên em nhé, hãy nhắn tin cho chị lúc rảnh rỗi nha em, chúc em và dì đi chơi vui vẻ! " .

Xuân Phụng buông Ngọc Yên ra Thiếu Đông lên tiếng nói : " Đến giờ đi rồi thưa mẹ! " Ngữ Thần gật nhẹ đầu cô nắm tay con gái xoay lưng đi ra cửa mọi người liền đi theo sau bước ra bên ngoài nơi chiếc máy bay đang chờ, Thiếu Đông nhanh đưa mẹ và em gái lên máy bay cậu cũng đi cùng để lo sắp xếp chu toàn cho mẹ và em gái, Ngọc Yên vẫy cánh tay chào ba cô rồi nhẹ nhàng đi vào bên trong máy bay, theo sau là Ngữ Thần và Thiếu Đông . Kỳ Thiếu Dương và Xuân Phụng đứng bên dưới nhìn máy bay đã bay cao tới khi không còn nhìn thấy được nó anh và Xuân Phụng mới quay lưng bước vào bên trong, Xuân Phụng chào Thiếu Dương cô trở lên phòng của cô và Thi Thiếu Đông, còn Thiếu Dương anh bước đến quầy rượu rót một ly rượu to anh cầm theo đi trở về phòng của mình, anh bước chân nặng nề cũng như tâm trạng của anh lúc này, trong lòng anh chất chứa đầy sự ưu phiền và xót xa, đứa con gái bảo bối của hai vợ chồng anh không ngờ ngày giờ này lại xảy ra tình trạng mà anh không hề ngờ đến được, một bên là tình cảm anh em với những đứa trẻ mà anh yêu thương từ khi chúng còn nhỏ xíu, còn một bên là đứa con gái anh yêu thương nhất đời, bây giờ thật sự anh không biết phải xử lý như thế nào đây, Kỳ Thiếu Dương thở một hơi nặng nhọc anh đi thẳng lên phòng riêng mà uống rượu nghỉ ngơi anh thật sự là rất mệt mỏi rồi.

Ngồi trên máy bay Ngọc Yên không nói năng một lời, đôi mắt buồn cô nhìn xa xôi, trong lòng cô là một khoảng trống trải, bây giờ cô gần như mất đi cảm giác vui buồn, cô biết ba mẹ là lo lắng cho cô nên đã sắp xếp chuyến đi này, cô biết chứ mà chính cô cũng rất muốn được rời khỏi nơi đó và rất muốn không bao giờ gặp lại hai anh em họ Trịnh đó thêm một lần nào nữa, vì vậy mà cô đã nhanh đồng ý với mẹ, Ngọc Yên mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần không bao lâu cô đã ngủ mất. Thiếu Đông thấy em gái đã ngủ anh đi qua bấm nhẹ vào một cái nút bên hông ghế chiếc ghế liền được kéo ra nhẹ nhàng thành một chiếc giường êm ái để người ngủ được thoải mái hơn, Ngữ Thần cũng bấm nút để nằm cho đỡ mệt, Thiếu Đông trở lại ghế của minh cậu lấy ra cuốn sách cậu mang theo mà đọc gϊếŧ thời gian anh phải thức để trông chừng và bảo vệ cho mẹ và em gái của mình được bình an.

_____________()____________

* Tác giả : Trương Diệu Anh xin chân thành xin lỗi với các bạn độc giả vì đã lâu rồi mới ra được chương mới, vì lý do công việc của mình nhiều quá và sức khỏe của mình cũng không được tốt nên có phần chậm trễ, xin các bạn hãy thông cảm cho tác giả nhé . Kính chúc tất cả các bạn đọc giả có một đêm ngon giấc nhé. Hãy luôn ủng hộ cho mình nha các bạn. ❤❤❤❤❤❤❤❤❤🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹🌹💏👩

❤️

👩🌹🌹🌹🌹🌹❤❤❤❤❤❤