Chương 100: Ôm Nổi Đau Rời Đi _ 1

* Tiếng thét lớn của hai anh em họ Trịnh vẫn không làm cho các anh em vệ sĩ của Kỳ gia nao núng cùng quan tâm vì họ đã được huấn luyện chỉ nghe lệnh một mình lão gia của họ mà thôi, Trịnh Quốc Hùng thấy được điều này của các vệ sĩ cậu liền ghé tai nói nhỏ với em trai mình, sau cuộc bàn bạc giữa hai anh em thì cuộc ấu đã giữa hai người bất ngờ diễn ra, hai anh em đánh nhau đến độ tất cả đồ dùng trong phòng đều bị gãy đỗ hết, những thứ này văng vào tường tạo ra tiếng động khá lớn, vì thế cũng đã khiến cho các vệ sĩ bắt đầu chú ý, các vệ sĩ vội vàng chạy đến cửa để mắt nhìn qua một lỗ nhỏ ở trên cửa mà nhìn vào bên trong xem xét . Cũng trong lúc này hai anh em họ Trịnh diễn nốt màn cuối cùng, hai bên liền nhanh lấy ra cây dao họ thường đem bên mình, hai anh em cùng nhau hét to " Chúng ta sẽ cùng theo bên em ấy thôi! " dứt lời hai người nhanh lao vào nhau và tự đâm vào bụng của nhau dưới sự chứng kiến của vệ sĩ bên ngoài, máu đỏ tươi từ chỗ bị đâm liền nhanh chảy ra như vòi nước hỏng, hai anh em họ Trịnh cũng từ từ ngã ngửa xuống đất, nơi bụng máu không ngừng chảy .

Các vệ sĩ liền xám hết cả mặt mũi họ liền nhanh mở cửa, các vệ sĩ nhanh chóng khiêng hai anh em nhanh ra xe để đi cấp cứu, vì họ biết nếu hai người này có chuyện gì xảy ra thì tính mạng cùng gia đình của họ sẽ không thể sống yêu với ông trùm nổi tiếng là máu lạnh Trịnh Thiên được.

Hai chiếc xe chở hai anh em nhanh chóng phóng đi bất chấp đường phố có đèn báo hiệu giao thông rất rõ ràng, họ chỉ cầu mong hai anh em họ Trịnh này đừng có xảy ra việc xấu gì mà thôi .

Lúc này tại bệnh viện của Kỳ gia nơi phòng cấp cứu có bốn người, trên ghế đôi vợ chồng Trịnh Thiên cùng vợ là Lữ Tuệ Nghi nét mặt hai người đang căng thẳng tột cùng, trước cửa phòng cấp cứu hai dáng người đàn ông một trung niên một trẻ đó là cha con Kỳ Thiếu Dương và con trai Kỳ Thiếu Đông nét mặt hai cha con lúc này không còn một chút máu nào, vì họ đang rất lo sợ và hoãn loạn, bên trong phòng cấp cứu là bác sĩ Đình Nguyên cùng bác sĩ trưởng khoa nội Tuấn Kiệt hai vị bác sĩ đang cùng nhau ra sức để cứu chữa cho cô bé Ngọc Yên và mẹ là Ngữ Thần .

Bên ngoài cổng bệnh viện lúc này hai chiếc xe hơi chỡ hai anh em họ Trịnh cũng vừa đến các y bác sĩ liền nhanh đưa băng ca ra chuyển bệnh nhân vào bên trong phòng cấp cứu, các vệ sĩ cũng nhanh chạy theo vào bên trong . Hai băng ca được đẩy gần đến cửa phòng cấp cứu thì lúc này Tuệ Nghi đã giật mình khi vô tình nhìn sang thấy được mặt con trai lớn Trịnh Quốc Hùng của mình cô nhanh chạy đến giọng nói cô như gào nói lớn.

" Các con là bị chuyện gì vậy? Ai làm ra việc này hả nói mau cho mẹ biết Quốc Hùng! "

Quốc Hùng lúc này cậu nhẹ mở mắt ra nhìn mẹ mình cậu nhẹ đáp " Chúng con muốn đi theo em ấy mẹ ah! " .

" Các con ơi là các con! sao hai con lại làm ra chuyện dại dột như thế chứ ! Các con không thương mẹ ba hay sao hả con? Em nó đang được bác sĩ Đình Nguyên cấp cứu bên trong kia, chỉ vì chuyện này mà hai đứa con tự làm tổn thương thân thể cùng tính mạng của nhau sao, thân thể này là do mẹ đã phải mang nặng đẻ đau mới có được, bọn con trả hiếu cho cha mẹ như vầy hay sao hả? Con ơi là con! " .

Trịnh Thiên xót xa nhìn hai con trai, anh ra hiệu cho các bác sĩ đưa các con vào trong cứu chữa, anh vòng tay ôm chặt vợ vào trong lòng mình, bàn tay anh vuốt ve mái tóc của vợ để an ủi cô, Kỳ Thiếu Dương và Thiếu Đông cũng rất bất ngờ khi thấy điều này, họ không ngờ hai tên nhóc này lại quá si tình và ủy mị vì tình đến như vậy. Thiếu Dương bước đến gần Trịnh Thiên bàn tay vỗ nhẹ lên vai bạn mình anh nhẹ lên tiếng.

" Cậu hãy bớt lo lắng Đình Nguyên sẽ cứu được bọn trẻ mà hai cậu hãy bình tĩnh chút đi! " .

Thiếu Dương trong lòng lúc này như người ngồi trên đống lửa, bên ngoài anh vẽ mặt cố giữ thật bình tĩnh nhưng thật ra trái tim anh đang đập liên hồi như trống trận, tiểu bảo bối này anh hết mực yêu thương và cưng chiều, anh thật sự sợ hãi và không dám nghĩ đến một điều gì trong lúc này, trái tim rất xót xa khi nhìn cảnh vợ và con gái một lượt phải lâm vào tình cảnh như thế này, thật là không thể dùng lời lẽ gì để tả được cảm giác của anh trong lúc này nó là như thế nào nữa.

_____________()_____________

* Trương Diệu Anh chân thành cảm ơn và xin lỗi tất cả các bạn độc giả thật nhiều lắm, vừa qua đã xảy ra khá nhiều chuyện không vui xảy ra nên mình có chậm trễ, kính mong các bạn bỏ qua cho tác giả nha. Chúc các bạn ngày cuối tuần nhiều niềm vui và may mắn, ngủ ngon nhé cả nhà! 😍😘😘😘😘😘😘😘🤩🍰🍰🍰🎂🎂🎂🎂🍰🍰🍰🍰🍰🍬🍬🍬🍬🍬🍬🍨🍨🍨🍨🍷🍷🍷🍷🍾🍾🍾🍾🍻🍻🍻🍻🍻🍹🍹🍹🍹🍹.