Chương 29: Mặt trong gương (8)

Lý Tư Linh xuống giường, vò đầu gãi tóc. Cô ta thay áo ngủ ra rồi đi xuống lầu.

Trong nhà không có bóng dáng Lục Quyến Xuyên, cô ta tìm một vòng cũng không thấy người đâu.

Trên bàn cơm có để lại một mảnh giấy nhỏ, cô ta cầm lên xem.

"Cẩn Nhi, anh có việc ra ngoài một chuyến, thức ăn nóng trên bếp, cẩn thận bỏng, anh sẽ về trước bữa tối."

Lục Quyến Xuyên không ở nhà.

Lý Tư Linh nắm chặt mảnh giấy, cô ta đột nhiên xoay người chạy về phía thư phong ở trên tầng.

Căn biệt thự này, nơi duy nhất cô ta chưa từng vào chính là thư phòng của Lục Quyến Xuyên!

Cô ta cứ luôn cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy Lục Quyến Xuyên biết rõ cô ta không phải Nghiêm Cẩn Nhi. Còn giấc mộng kia... lại quá chân thật...

Lý Tư Linh nắm lấy tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra.

Mặt đất sạch bong, thoạt nhìn chắc là có người thường xuyên quét dọn.

Ở trên tường... treo rất nhiều ảnh!

Mỗi một bức đều là Nghiêm Cẩn Nhi! Đủ loại góc độ! Đủ loại biểu cảm!

Dù cho biết được bọn họ là một đôi tình nhân nhưng đập vào mắt như vậy vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Bởi vì những bức ảnh đó đều lộn xộn tùy hứng, giống như tùy tiện treo lên, không có trật tự gì.

Cô ta ngơ ngác nhìn những bức ảnh đó, trong đó có mấy tấm rất kỳ quái.

Nghiêm Cẩn Nhi trong ảnh ăn mặc xinh đẹp, ngoan ngoãn ngồi trên sofa. Nụ cười trên mặt rất mất tự nhiên, trong mắt còn có sự mâu thuẫn.

Lý Tư Linh theo bức ảnh đó, xem tiếp từng tấm một.

Đến bức ảnh cuối cùng, chân cô như mọc rễ, không động đậy nổi.

Một loại cảm giác ớn lạnh lan ra khắp người, lông tơ sau lưng không nhịn nổi mà dựng lên.

Đó là một vũng máu, ở giữa có người nằm, khuôn mặt đã bị thiêu cháy hơn một nửa, chỉ còn lại nửa khuôn mặt! Đó là mặt của Nghiêm Cẩn Nhi!

Lý Tư Linh đột nhiên giơ tay che mặt mình lại, sau đó sờ soạng khắp nơi. Làn da trơn mịn tinh tế, hoàn toàn không giống như từng bị thương qua.

Cô ta thấy một tấm gương lớn, trong gương, gương mặt xinh đẹp kia hơi tái nhợt, đôi mắt vô cùng không hòa hợp với khuôn mặt này, cũng không có linh khí giống đôi mắt của người trong ảnh.

Giống như đặt đôi mắt của người khác lên khuôn mặt này vậy

"A!"

Cô ta đột nhiên hét lên, cô ta là ai?! Cô ta là ai?! Rốt cuộc cô ta là ai?!

Cô ta lảo đảo lùi về sau, đυ.ng vào kệ sách. Sách trên kệ rơi đầy đất.

Trong đó có một quyển sổ da màu đen bị lật ra.

Trên cuốn sổ chi chít chữ, có mấy tấm ảnh chụp rơi giữa cuốn sổ xuống.

Cô ta ngồi xổm xuống, cầm quyển sổ lên.

"Hôm nay tôi phát hiện cô ấy trộm nhắn tin với người khác.



Thừa dịp cô ấy đi tắm, tôi mở điện thoại của cô ấy ra, là một học trưởng trước đây từng theo đuổi cô ấy!

Thế mà bọn họ lại dám lén lút muốn ra nước ngoại! Cô ấy lại muốn rời khỏi tôi! Không thể! Tôi tuyệt đối không để cô ấy rời khỏi mình!"

Mấy chữ cuối cùng, gần như là dùng sức nhấn mạnh, nơi đặt bút đều lõm xuống.

"Hôm nay tôi nói chuyện với cô ấy, tôi không muốn cãi nhau. Nhưng cô ấy muốn rời khỏi tôi? Sao tôi có thể cho phép chuyện đó xảy ra được!

Cô ấy là của tôi!"

"Cô ấy lại nói tôi là kẻ biếи ŧɦái! Là người điên!

Tôi chính là kẻ điên, điên cuồng yêu em.

Cẩn Nhi yêu dấu của tôi, em là tín ngưỡng của anh!"

"Cô ấy chạy ra khỏi biệt thự, muốn thoát khỏi tôi. Tôi sẽ không cho phép cô ấy bỏ đi như vậy.

Tôi đuổi theo, sau đó cô ấy lên một chiếc taxi. Ngay sau đó, xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng ở ngã tư đường."

"Khoảnh khắc kia tôi lại cảm thấy thống khoái. Cô ấy vĩnh viễn sẽ không rời khỏi tôi được, tôi sẽ cướp cô ấy về."

"Tôi tìm thấy cô ấy trong xe, mặt cô ấy đã biến dạng, thân thể cũng vặn vẹo co quắp. Tôi biết, tim cô ấy đã không còn đập nữa. Không quan trọng, tôi vẫn còn yêu em. Tôi đã kéo cô ấy ra khỏi xe và giấu vào trong bụi cây nhân lúc không có ai."

"Tôi phát hiện có một chiếc xe khác chở phụ nữ, tôi cũng đưa người phụ nữ kia ra."

Tay Lý Tư Linh run lên, cô ta đã xác nhận, "người phụ nữ" này chính là cô ta.

Cô ta mở trang sau ra, tiếp tục xem.

"Hôm nay, cô ấy vĩnh viễn rời khỏi tôi. Đã không còn khả năng cứu chữa nữa.

Cẩn Nhi của anh, em là người duy nhất anh yêu, là tín ngưỡng duy nhất của anh.

Sao anh có thể để em ra đi như vậy.

Không sao cả, anh sẽ làm em trở về lần nữa."

Lý Tư Linh lật sang trang tiếp, bên trong có ảnh chụp.

Người phụ nữ mặt đầy máu kia chính là mặt của cô ta!

Bức ảnh tiếp theo là cô ta nằm trên bàn phẫu thuật.

Một tấm rồi lại một tấm... đều ở trên bàn phẫu thuật.

Khuôn mặt vốn dĩ thuộc về cô ta lại bị người ta từng dao từng dao thay đổi, chậm rãi khâu lại.

Sau đó... không còn... khuôn mặt của cô ta nữa...

"Cẩn Nhi, anh đã nói, em sẽ trở về.

Em xem, anh lại tạo ra một em.

Anh khiến cho mỗi một tấc trên cơ thể em hồi phục lại như trước, xinh đẹp biết bao.

Em vĩnh viễn thuộc về riêng anh, cho dù là bao lâu."



Lý Tư Linh vứt cuốn sổ đi, ôm đầu hét lên: "A aaaa!!!"

Nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt, từng giọt rơi xuống sàn gỗ.

Cô ta kéo lê thân mình, bò đến tấm gương lớn kia.

Đây là thân thể của cô ta, hoặc là đã... không còn là thân thể của cô ta nữa.

Mỗi một phân một tấc trên cơ thể này đều sửa lại theo cơ thể của Nghiêm Cẩn Nhi.

Ngay cả nốt ruồi đỏ trên ngực cô ta cũng không còn thấy nữa.

Trong gương kia, khuôn mặt ấy không phải cô ta!

Không phải cô ta! Không phải cô! Không phải cô!

Cô ta là Lý Tư Linh!

"Rầm!"

Tấm gương lớn bị đẩy rơi xuống, vỡ tan, vô số mảnh vụn rơi ra.

"Lục Quyến Xuyên, anh là kẻ biếи ŧɦái! Kẻ điên! Chết đi!" Cô ta căm hận nguyền rủa nói.

Những sự ôn nhu săn sóc ấy, sự ấm áp lương thiện ấy đều là biểu hiện giả dối. Sâu trong hắn chính là một kẻ tâm thần! Một tên biếи ŧɦái!

Anh ta lại có thể phẫu thuật thẩm mỹ cho một người phụ nữ xa lạ trở thành người bạn gái đã chết của mình!

Thậm chí làm cho người khác không có khả năng nghi ngờ!

"Ghê tởm! Tên điên! Tên biếи ŧɦái!" Ly Tư Linh chỉ tùy tiện vung tay một cái, mảnh vỡ của tấm gương đã đâm vào da thịt, lập tức chảy máu.

Cô ta phải rời khỏi nơi này! Lập tức! Ngay bây giờ! Cô ta phải báo cảnh sát! Để cảnh sát bắt tên điên kia lại!

Cô ta đứng lên, lập tức chạy xuống dưới lầu, chạy về phía điện thoại bàn.

Lúc cô ta cầm điện thoại lên lại chẳng có âm thanh gì, lúc này cô ta mới phát hiện dây điện thoại đã bị người ta rút ra.

Cô ta lại chạy ra cửa nhưng cửa đã bị khóa trái!

Toàn bộ cửa sổ đều bị khóa chặt!

Cô ta bị nhốt trong căn nhà này!

Giờ khắc này căn biệt thự trống trải lại càng trở nên vắng lặng hơn. Thậm chí khiến lòng người sợ hãi.

Lục Quyến Xuyên... rốt cuộc anh ta là cái gì...

Cơ thể Lý Tư Linh run bần bật lên, cô ta ngồi thụp xuống mặt đất, ôm lấy cơ thể mình.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Sau đó là tiếng chía khóa tra vào ổ.

Sau đó là tiếng vặn chìa khóa.

Lạch cạch!

Cửa biệt thự bị mở ra.