Chương 30: Mặt trong gương (9)

Gần đến xế chiều, bầu trời xám xịt xuất hiện một màu đỏ cam.

Là ai đang đứng trên sân thượng?

Không thấy rõ khuôn mặt, vì hắn đang quay lưng lại với ánh sáng.

Mái tóc dài như nhảy múa trong gió, giống như cái lưới đen ngòm rộng mở về phía sau.

Một con quạ đêm đứng trên đầu vai hắn, đôi mắt đen sì chuyển động không ngừng.

Hắn vươn bàn tay trắng nõn ra, móng tay nhuốm đỏ như máu. Lòng bàn tay của hắn khẽ chạm vào cánh môi đỏ hồng, tròng mắt sâu thẳm dần biến thành màu xanh đậm.

Có ánh sáng chiếu vào con ngươi, làm nổi bật đôi mặt vô cùng yêu dị đó.

"Ôi... người sắp chết rồi... phải làm sao đây..." Trong giọng nói hắn mang theo sự hả hê, "Cổ Điển à, cô sẽ cứu cô gái đó chứ?"

Quạ đêm kêu lên, sau đó dang rộng đôi cánh bay lên không trung.

...

Cổ Điển đang rửa bộ trà cụ, cô cầm ấm nước đổ xuống, nước nóng chảy qua chén trà.

Đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, tay hơi run lên, nước nóng vẩy lên mu bàn tay.

Cô nhanh chóng buông ấm nước xuống, che đi tay mình. Trên tay trắng nõn lúc này đã đỏ một mảng lớn.

"Ối!" Tạ Tất An hô lên một tiếng, chạy nhanh đến cầm theo cốc nước lạnh. Sau đó cầm lấy tay Cổ Điển, đổ nước lạnh lên mu bàn tay Cổ Điển.

Vì được nước lạnh xối qua nên cảm giác đau rát giảm bớt.

"Cảm ơn." Cổ Điển cầm lấy khăn tay bên cạnh, nhẹ nhàng lau bàn tay mình.

Tạ Tất An nhìn dáng vẻ thản nhiên không để ý của cô, nhịn không được mà nói: "Bị bỏng một mảng lớn như vậy mà cô còn không đi bôi thuốc sao? Sao cô chẳng có chút yêu thương bản thân nào vậy..."

Sao cô chẳng yêu thương bản thân mình chút nào vậy...

Trong mắt Cổ Điển hiện lên vẻ hoảng hốt, dường như nghĩ lại chuyện gì đó.

Tạ Tất An khó hiểu nhìn cô. "Cô sao thế?"

Cô khẽ cười, "Không có gì tôi có việc ra ngoài, giúp tôi để ý Cổ Phác."

Bởi vì vừa giận dỗi với Cổ Điển nên Diêm Quân còn ở trên tầng 2 chưa xuống.

Tạ Tất An gật đầu, "Được."

Cổ Điển cầm theo một cái áo khoác, sau đó đẩy cửa ra đi ra ngoài.

Thời tiết se lạnh, cô vẫn không tự chủ mà run lên. Cô mặc một cái áo dệt kim màu đen, sau đó biến mất ở trước cửa hàng.

Nơi Cổ Điển là biệt thự của Lục Quyến Xuyên.

Giờ phút này, cả người Lý Tư Linh trông vô cùng chật vật, tóc tai rũ rượi, trên mặt giàn giụa nước mắt. Cô ta bị trói trên ghế, chẳng khác nào một bệnh nhân tâm thần. Miệng cũng bị dán băng dính không thể nói chuyện.



Cô ta chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Lục Quyến Xuyên.

Không ngờ biệt thự của Lục Quyến Xuyên lại có tầng hầm ngầm.

Mà nơi này lại còn là một phòng phẫu thuật nhỏ!

Lục Quyến Xuyên, năm nay 28 tuổi, là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ.

Hắn mặc áo blouse trắng dài, trên tay đeo găng tay, đang chơi đùa ít chai lọ gì đó. Trong tay còn cầm một kim tiêm.

Hắn rút một ít chất lỏng màu xanh từ trong bình thủy tinh ra, sau đó cầm kim tiêm đi tới.

Hắn ngồi bên cạnh giường giải phẫu, đối diện với Lý Tư Linh đang ở trên ghế.

Lý Tư Linh liều mạng giãy giụa, những sợi dây thừng trói chặt đang mài mòn da cô ta từng chút một, nóng rát đau đớn. Nhưng cho dù như thế cô ta cũng không thoát được!

Cô ta liều mạng lắc đầu! Cô ta không muốn chết! Không muốn chết!

Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu với!

Có người không... mau tới cứu tôi...

Lục Quyến Xuyên giơ tay kéo băng dính trên miệng cô ta xuống, trong mắt hắn tràn đầy thâm tình, khi nhìn Lý Tư Linh lại mê mẩn đến tận xương tủy.

Hắn nói: "Cẩn Nhi... Sao em lại muốn rời khỏi tôi? Chúng ta ở bên nhau không tốt sao?"

Lý Tư Linh nhìn hắn, nước mắt chảy không ngừng. Cô ta không trả lời nổi vấn đề này của Lục Quyến Xuyên.

Cô ta không phải Nghiêm Cẩn Nhi!

"Tôi không phải Nghiêm Cẩn Nhi, tôi là Lý Tư Linh." Cô ta không nghĩ mình sẽ nói ra những lời này nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

Cẩn thận lắng nghe còn có thể thấy tiếng run rẩy trong giọng nói cô ta.

Lục Quyến Xuyên cười rộ lên, lúc đầu chỉ là tiếng cười nhạt nhưng sau đó dần lớn hơn. Tiếng cười cứ càng ngày càng to hơn, thậm chí còn mang theo sự điên cuồng, càn rỡ.

Giống như tiếng cười tuyệt vọng trước khi chết.

Lý Tư Linh co rụt về phía sau, hoảng sợ vô cùng.

Cười đủ rồi thì hắn dừng lại.

Lục Quyến Xuyên buông kim tiêm xuống, sau đó vươn hai tay, hung bạo xé rách áo cô ta từ phần cổ xuống.

Xoạt!

Tiếng vải vóc bị xé rách.

Cô ta chợt thấy ngực lạnh toát, hơi thở run rẩy, cơ thể càng run dữ dội hơn. Lý Tư Linh hoảng sợ nhìn Lục Quyến Xuyên, "Anh muốn làm gì?!"

Hắn mang bao tay vào nhẹ nhàng chạm vào làn da cô ta, từ giữa hàng mày lướt qua sống mũi, rồi lại vuốt ve môi cô ta, sờ xuống cổ, sau đó hướng về bên trái.

Cuối cùng dừng lại nơi ngực trái cô ta.



Vị trí trái tim.

Hắn cao hơn cô ta nhiều, giờ phút này cúi xuống nhìn, thân mật tì trán mình lên trán Lý Tư Linh.

"Cẩn Nhi, tim em đập nhanh quá." Như tiếng nỉ non, nhưng vào lúc này lại quỷ dị đến khủng bố.

Sau đó hắn nói: "Thật sự muốn nuốt chửng em vào bụng, nhất định ăn sẽ rất ngon."

Lục Quyến Xuyên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi hương vị trên người cô ta, trong ánh mắt đều là hưởng thụ và thỏa mãn.

Biếи ŧɦái! Quá biếи ŧɦái!

Cô ta thét lên chói tai: "Lục Quyến Xuyên! Tôi không phải Nghiêm Cần Nhi! Không phải! Không phải! Không phải!!!"

Hắn lập tức mở mắt ra, đôi mắt lạnh lẽo tàn khốc như có thể đâm thủng trái tim người.

Hắn thô bạo cắn môi cô ta, hoàn toàn không phải nụ hôn mà giống như muốn nhai nuốt cô ta.

Hắn cắn rách cánh môi cô, mặc kệ cho máu tươi chảy ra.

Khi Lục Quyến Xuyên buông Lý Tư Linh ra, môi cô ta đã chảy máu đến cằm. Ngoài miệng hắn cũng đều là máu tươi, của cô ta.

Sau đó cô ta thấy Lục Quyến Xuyên vươn đầu lưỡi ra, liếʍ toàn bộ máu vào trong miệng.

Cảnh tượng này kí©h thí©ɧ thần kinh cô ta, cô ta giống như một cây cung bị kéo căng, nếu cứ tiếp tục như vậy cô ta sẽ sụp đổ mất.

Hắn đưa một tay đeo găng tay lên, chạm vào khuôn mặt cô ta, trong ánh mắt là tình yêu nồng nàn tha thiết: "Cẩn Nhi của anh, mãi mãi đều xinh đẹp như vậy."

Lần này cô ta thậm chí còn chẳng dám phản bác, quá đau.

Hắn cúi đầu, khẽ cắn cổ cô ta, để lại một dấu vết.

Cô ta đã ở trong trạng thái cực kỳ sợ hãi rồi, nhưng vẫn còn chứt lý trí. Nếu đón ý hùa theo hắn có thể khiến hắn buông tha mình, sống sót được cũng không tệ.

Cô ta không muốn chết!

Cho nên vào lúc Lục Quyến Xuyên đang để tay trên người cô ta, cô ta cũng không nhúc nhích.

Quả nhiên, cô ta nghe thấy hắn vừa lòng nói: "Thật ngoan."

Sau đó, hắn dừng động tác lại. Mở dây trói trên ghế ra, nhưng lại không giúp cô ta cởi dây trói trên tay và chân.

Hắn ôm cả người cô ta vào lòng, nhìn sườn mặt hoàn mỹ không tì vết của cô.

"Cẩn Nhi, em có yêu anh không?"

Trong lòng Lý Tư Linh lạnh lẽo đến cực điểm, nhưng vẫn căng da đầu đáp lại: "Yêu..."

Hắn hôn lên mặt cô ta, "Cẩn Nhi ngoan, lặp lại lần nữa đi."

"Tôi yêu anh... Tôi yêu anh!" Lần này cô ta nói lưu loát hơn nhiều, bây giờ cô chỉ muốn Lục Quyến Xuyên buông tha cho mình, cô ta sắp điên mất rồi!

Lục Quyến Xuyên nâng tay trái lên vuốt ve tóc cô, vuốt theo mái tóc xuống sau lưng: "... Thật không... Ha ha..."