Chương 28: Mặt trong gương (7)

Nhìn thấy trong phòng có bốn người lớn và một đứa trẻ, đầu tiên là anh ta sửng sốt, trên mặt hiện lên nụ cười lịch sự máy móc: "Cho hỏi... xin hỏi ai là chủ tiệm?"

"Là tôi." Cổ Điển nhàn nhạt mở miệng, đứng lên từ trên ghế.

"Xin chào, xin hỏi nên xưng hô với cô thế nào?" Anh ta cười vươn tay ra, muốn bắt tay với Cổ Điển.

Cổ Điển nâng tay lên, chạm nhẹ vào một cái liền buông ra, "Tôi họ Cổ."

Bởi vì việc bắt tay có hơi xấu hổ nên nụ cười trên gương mặt anh ta cũng hơi lúng túng, bởi vì gượng gạo nên mặt cũng ửng hồng: "Chào Cổ tiểu thư, tôi là nhân viên của bán hàng của công ty bất động sản ZXC, tôi tên Hạ Ngô, cô gọi tôi là Tiểu Hạ là được. Là như vầy, công ty chúng tôi dự định mua lại các ngôi nhà trong khu phố cũ, dự định xây lại chỗ này. Cho nên công ty chúng tôi hiện tại có một cuộc khảo sát, không biết Cổ tiểu thư có thể phối hợp với tôi một chút được không?"

Cổ Điển không vội nói gì, cô nhìn chằm chằm Hạ Ngô.

Mặt Hạ Ngô càng đỏ hơn, nói chuyện cũng lắp bắp: "Không biết... Cổ tiểu thư... có thể điền bảng khảo sát này không..."

Cổ Điển rũ mắt xuống, nhìn túi hồ sơ trên tay anh ta, "Được." Sau đó cô xoay người đi về phía sofa. "Mời ngồi."

Diêm Quân nhìn người trẻ tuổi thanh nhã kia, ánh mắt không mấy vui vẻ.

Tạ Tất An kéo Phạm Vô Cứu cùng xem phim hoạt hình với Cổ Phác.

Với tâm tư nhạy bén của Tạ Tất An, cô ấy sẽ không nhảy nhót trước mặt khi điện hạ đang không vui.

Cô ấy thà xem phim hoạt hình còn hơn!

Hạ Ngô ngồi lên sofa, lấy ra mẫu đơn từ trong túi hồ sơ đưa cho Cổ Diển, sau đó lấy bút từ trong túi áo ra.

Cổ Điển cúi đầu, vừa viết vừa hỏi: "Công ty các anh là đến từng nhà nói chuyện rõ ràng hay là mua đất trực tiếp từ chính phủ?"

Hạ Ngô gãi cổ, xấu hổ nói: "Chuyện này tôi không rõ lắm, tôi chỉ làm theo lệnh của cấp trên thôi. Nội dung cụ thể của dự án không phải một nhân viên nhỏ như tôi có thể biết được."

Cổ Điển khẽ gật đầu, viết rất nhanh, chẳng bao lâu đã điền xong bảng khảo sát. Sau đó đưa giấy và bút cho Hạ Ngô.

"Căn nhà này sẽ không bán." Cô nói.

Hạ Ngô cất giấy tờ vào túi hồ sơ sau đó đứng lên cúi đầu, "Đã làm phiền rồi, tôi đi trước, tạm biệt."

Cổ Điển không đứng lên, ánh mắt dừng trên người anh ta, "Ừm."

Giống như khi anh ta tới đây, khi rời đi cũng cầm theo túi văn kiện, cứ vậy rời khỏi.

Chờ đến khi cửa tiệm đóng lại lần nữa, Hạ Ngô rời khỏi Cổ Tự Hào, Cổ Điển mới thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.

Vừa quay đầu đã thấy sắc mặt không vui của Diêm Quân.

Đôi mắt hắn đổi từ màu đen thành màu máu đỏ, bên trong mơ hồ hiện lên vẻ tức giận. "Cậu ta đẹp lắm à?" Hỏi xong, hắn lại chêm thêm một câu: "Còn đẹp hơn tôi sao?"



Tạ Tất An đang đưa lưng về phía Diêm Quân và Cổ Điển che chặt miệng mình, sợ mình vừa mở miệng đã không ngăn được tiếng cười lớn. Nếu thật sự cười ra tiếng thì cô ấy tin rằng điện hạ chắc chắn sẽ chém cô ấy thành tám mảnh!

Diêm Quân trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cổ Điển, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài cm, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của nhau.

Cổ Điển khẽ chớp mắt, "Không..."

Trong mắt Diêm Quân hiện lên vẻ vừa lòng, "Vẫn là tôi đẹp trai hơn."

Cổ Điển: "..." Thật ra... tôi cũng không cảm thấy anh đẹp trai.

Đương nhiên Cổ Điển không nói ra câu đó, vì theo sự hiểu biết của cô, Diêm Quân vẫn luôn tự tin với khuôn mặt xinh đẹp như hoa của mình, tự nhận mình là người đẹp trai nhất thiên hạ.

Cô sẽ không nhàn rỗi không có việc gì làm đi trêu chọc một tên thần kinh tự luyến.

Chuyện đó tương đương với tự chuốc lấy phiền phức.

Cơ thể hắn lại thoáng nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa môi và môi lại gần nhau hơn. Cổ Điển vươn một ngón tay ra, vừa vặn ngăn trước nụ hôn này.

Sắc mặt Diêm Quân có thể nói là rất khó coi.

Động tác giống hệt!

Giống hệt như lần trước!

Đây đã là lần thứ hai rồi!

Hắn thu người về, ngồi thẳng, liếc mắt nhìn Cổ Điển một cái. Sau đó hắn lập tức đứng lên, bước nhanh lên lầu hai.

Hô hấp vừa mới hơi dồn dập của Cổ Điển lúc này mới thoáng bình phục lại. Cô nhìn theo bóng lưng Diêm Quân, nhịn không được mà nhăn mày lại.

Mặc dù Tạ Tất An không có mắt ở đằng sau nhưng không cản trở việc cô ấy có thể nghe thấy. Đối với những gì vừa xảy ra, Cổ Phác và Phạm Vô Cứu có thể không để ý, nhưng cô ấy đã nghe thấy tất cả.

Trong đầu cô ấy cũng tự động hiện lên hình ảnh vừa rồi.

Tạ Tất An cong đôi môi đỏ mọng lên, cười như không cười, ôi, xem ra điện hạ nhà bọn họ đây là Tương vương có ý thần nữ vô tâm (*) rồi.

(*: Câu này xuất xứ từ "Thần nữ phú" của Tống Ngọc, nói về Sở Tương vương yêu mến thần nữ, khổ sở theo đuổi nhưng thần nữ lại không mảy may đoái hoài. Từ đó câu "Tương vương có ý, thần nữ vô tình" hoặc đơn giản là "Tương vương có ý" đều để chỉ tình cảm đơn phương của 1 người không được bên kia đáp lại.)

Phạm Vô Cứu nhìn thoáng qua Tạ Tất An bên cạnh, cũng không nói gì.

Mèo đen bò dậy từ trên đùi Cổ Phác, lại ngồi xổm xuống trước người Tạ Tất An: "Meo..."

Tạ Tất An chớp chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn Phạm Vô Cứu: "Tôi xuất hiện ảo giác à? Sao tôi lại cảm thấy con mèo này như đang cười nhạo mình thế?"

Nghe vậy, Phạm Vô Cứu nhìn thoáng qua con mèo, sau đó nói: "Tôi cũng thấy thế."



Đúng thế, đôi mắt mèo màu xanh thực sự có ý cười nhạo.

Sau đó Tạ Tất An liền nhìn thấy chú mèo vểnh đuôi lên, bàn chân nhẹ nhàng đi về phía Cổ Điển.

Cổ Điển thuận tay ôm nó lên, đặt trên đầu gối.

Mèo đen thích ý híp mắt lại, cọ lên tay Cổ Điển, sắc xanh trong đôi mắt đều là sự ỷ lại.

Cổ Điển khẽ cười.

...

Ban đêm, Lý Tư Linh không ngừng mơ.

Trong giấc mơ, cô ta đang ở trên một chiếc taxi. Ngay sau đó một tai nạn nổ ra, một chiếc tải lớn đâm ngang đến, một chiếc taxi khác bị kẹp vào giữa, chiếc xe mà cô ta đang ngồi cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Cảm giác toàn bộ cơ thể bị áp bách thật sự khó chịu, phổi hấp thụ được rất ít không khí, cảm giác gần như nghẹt thở.

Rõ ràng cô ta nhìn thấy những gì đã xảy ra, biết rằng bản thân bị kẹt ở nơi đó nhưng lại không thể kiểm soát được cơn ác mộng này để bò ra ngoài.

Ngay vào lúc ý thức đã hỗn loạn, suy nghĩ không còn tỉnh táo thì có ai đó đã mở cửa xe ra, sau đó nắm lấy cổ tay và kéo cô ta ra.

Cả người cô ta vô lực, chỉ có thể bất lực ngã xuống mặt đất.

Trong tầm nhìn mơ hồ, cô ta thấy được một hình dáng lờ mờ.

Sau đó cô ta bừng tỉnh!

Hiện giờ là hai giờ chiều, cô ta vừa mới ngủ trưa.

Lý Tư Linh ngồi dậy, cơ thể còn hơi phát run. Cô ta cầm lấy ly nước trên đầu giường uống một ngụm lớn mới bình tĩnh lại một chút.

Cô ta... vừa mới nhìn thấy mặt của người kia...

Người cứu cô ta ra khỏi xe là Lục Quyến Xuyên!

Lý Tư Linh lại uống thêm một ngụm nước nữa, trái tim đập bình bịch không ngừng.

Cảm giác quá chân thật, giống như đã từng xảy ra. Là mơ thật sao?

Hoặc là...

Trong lòng cô ta có một phỏng đoán, phỏng đoán đó dần rõ ràng làm cả người cô ta đều thấp thỏm lo sợ.

Nếu không phải mơ thì đó chính là sự thật từng xảy ra! Là ký ức của cô ta!