Chương 2: Tăng lương

Sau khi hắn lên lầu, tôi mới nhân cơ hội này để liên lạc với dì Trần - mẹ của Giang Sách, chủ thuê của tôi.

Nguyên tắc của tôi: Miễn là nhận được đơn đặt hàng, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.

Nhưng tình hình của Giang Sách quá đặc biệt, ban đầu tôi nghĩ đơn giản thôi, dù sao hắn cũng không phải là một đứa bé thực sự.

Mặc dù tâm trí chỉ ba tuổi, nhưng cơ thể lại là một người trưởng thành thực sự.

Tôi không chắc chắn thành công.

Ví dụ như tình huống vừa rồi, tâm hồn hắn là đứa bé ba tuổi, nhưng tôi thật sự không thể coi hắn như một đứa bé ba tuổi.

Sau nhiều lần cân nhắc, sẽ an toàn hơn nếu trả lại đơn hàng. Tôi không thể tự phá vỡ thương hiệu của chính mình.

Không ngờ dì Trần lại nhắn tin cho tôi trước.

"Nhiễm Nhiễm à, cháu đã gặp A Sách chưa?"

"A Sách rất ngoan ngoãn nghe lời phải không?"

"Dì không cố ý giấu cháu đâu, thật sự đây là tình huống đặc biệt."

"Cháu biết mà, công việc của dì bận rộn, cho nên từ bé tời giờ A Sách rất cô đơn."

"Nhiễm Nhiễm à, sao cháu không nói gì? Không phải muốn trả đơn hàng chứ?"

"Vậy không được đâu, dì và A Sách không thể thiếu cháu được."

"Như thế này nhé, dì sẽ tăng lương cho cháu, một ngày 10 triệu?"

"16 triệu?"

"32 triệu, toàn thời gian."

Điện thoại vang lên một loạt tiếng ding-dong, tôi còn chưa gõ xong câu "Dì Trần, cháu muốn trả lại đơn hàng".

Tận dụng triệt để, bà ấy không để lại cho tôi bất kỹ kẽ hở nào trong những gì bà ấy nói.

Thấy giá càng ngày càng cao, tôi trả lời với tốc độ hai mươi năm độc thân:

""Dì Trần, cháu sợ mình không đủ năng lực để chăm sóc con dì thật tốt."

"Nếu thế thì cứ tính cho dì. Nhiễm Nhiễm à, cháu đừng khiêm tốn. Mấy đứa nhóc nhà dì cháu còn trị được, không có vấn đề gì đâu. Một ngày 32 triệu, quyết định như vậy nhé?"

"Dì Trần, dì đang phá giá thị trường, không nên đâu."

"50 triệu?"

"Dì à, thật sự không phải vấn đề liên quan tới tiền bạc."

"65 triệu, một ngày 65 triệu. Lòng thành của dì đặt ở đây."

""Phu nhân, bây giờ lão nô sẽ đi chăm sóc thiếu gia."

Không phải tôi không muốn hoàn đơn hàng, mà là dì Trần cho tôi quá nhiều.

Một ngày 65 triệu, tôi không nuôi Giang Sách béo trắng, tiền này tôi không nỡ nhận.

Mười phút sau, Giang Sách vẫn chưa xuống lầu.

Vốn có thái độ trách nhiệm, tôi lập tức lao lên lầu.

Cũng may, hắn chỉ ngủ thϊếp đi sau khi chơi mệt.

Hắn nằm ở trên giường, trên tay cầm một quả cầu pha lê, chắc là quà cho tôi.

Giang Sách đang ngủ say hoàn toàn không nhìn ra vẻ ngây thơ của hắn khi tỉnh lại, thực sự là vẻ bề ngoài của hắn có chút lừa người.