Chương 1: Chị thích em nhất mà

Tâm tình hiện tại của tôi giống như con lợn chết nằm trên mặt đất.

Còn "Bé trai ba tuổi, rất ngoan và nghe lời" nào đây?

Một sinh viên đại học cao mét tám tám này sao lại bám dính lấy tôi như bám lấy một con mèo hình người, cái quái gì đang xảy ra vậy?

Tôi ngập ngừng gọi.

"Bé yêu?"

""Chị ơi, chị ơi, em ở đây."

Với gương mặt bướng bỉnh kiêu ngạo, đôi mắt trong veo ngây thơ, lại gọi ngọt ngào như vậy. Sự tương phản này, ai mà biết được.

Tôi ho vài lần để xác nhận lại.

"Em trả lời câu hỏi của chị thêm một lần nữa, được không?"

"Dạ."

"Bé tên gì nào?"

"Giang Sách."

"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ba tuổi ạ."

Rất tốt, địa chỉ chính xác, trong nhà không có ai khác, tên giống rồi, tuổi cũng gần như trùng rồi.

Giang Sách trước mặt tôi hẳn là đứa trẻ tôi phải chăm sóc.

Giang Sách thực sự rất ngoan.

Ngoan hơn so với tất cả những đứa bé tôi trông giữ trong kỳ nghỉ hè.

Hai tay hắn cầm sữa chua, ngồi trên ghế băng nhỏ dành cho trẻ em và xem phim hoạt hình, vừa xem vừa đọc ngâm nga.

"Chị gái xinh đẹp, tôi là Bond, GG Bond."

Sau đó, hắn quay lại nhìn tôi chăm chú với đôi mắt sáng ngời.

"Chị ơi, chị có muốn làm công chúa của em không? A Sách rất thích chị."

"Tất nhiên là chị muốn rồi, chị cũng yêu A Sách nhất. A Sách của chúng ta thông minh như GG Bond."

Đã quen với việc dỗ trẻ con, tôi đã có thể bỏ qua vẻ ngoài cao lớn của Giang Sách và xem hắn như đứa bé ba tuổi.

Trẻ con thích được bày tỏ tình yêu thẳng thắn.

Vành tai Giang Sách đỏ bừng, hắn bẽn lẽn đi chuyển chiếc ghế băng nhỏ về phía tôi.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp cân nặng của mình rồi, chiếc ghế băng nhỏ chứa không nổi hắn, cuối cùng đình công.

"Răng rắc..."

Chiếc ghế bị nứt, Giang Sách ngã xuống.

Tôi vội vàng chạy lại đỡ.

Hắn đang che mông của mình, mặt mếu muốn khóc.

"Chị ơi, mông em đau quá, chị xoa giúp em đi."

Cái này, cái này không phù hợp lắm nhỉ.

Thấy tôi do dự, Giang Sách òa khóc.

"Chị lừa em, chị không thích em."

"Không có, không có," Tôi hốt hoảng giải thích, "Chị thích em nhất mà."

Để dỗ dành hắn, tôi đã dùng đến tuyệt chiêu của mình, hôn lên má hắn một cái.

Trời xanh chứng giám, tôi chỉ đơn giản là đang dỗ dành đứa bé, chắc chắn không phải lợi dụng hắn.

Giang Sách ngừng khóc, dụi mắt và mỉm cười.

Có lẽ là vì xấu hổ, sau khi nhận ra tôi hôn hắn, hắn nắm lấy góc áo tôi thì thầm: "Chị à, em có quà cho chị ở trên lầu. Để A Sách đi lấy, chị không được động đậy cũng không được lén nhìn đâu đấy."

"Được."

Tôi nhắm mắt lại, tỏ rõ sẽ không bao giờ nhìn lén.