Chương 6: Lấy sắc bù tiền cơm

Tôi cười tít mắt nhìn hắn: “Anh trai ơi, em thấy anh đang cản trở công việc của em đó.”

Giây sau, Đàm Duyên Di giống như bị người ta cho uống phải doping, trực tiếp vác tôi vào phòng ngủ.

“Này! Anh là đồ cầm thú.”

“Dáng vẻ em đeo kính quát anh thật là gợi cảm.” Hắn nhanh chóng cởϊ áσ choàng tắm của tôi xuống: “Ở công ty không được quát như vậy biết chưa?”

“Ồ… Quát như thế anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em sao?”

Đàm Duyên Di hôn lên môi tôi, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Tất nhiên, anh sẽ làm dự án cho em, thành tích đều thuộc về em.”

“Thật trọng tình trọng nghĩa nha…vậy chức tổng giám đốc thì sao?”

Đàm Duyên Di cười nói: “Tất cả đều cho em được chưa, đúng là lòng tham không đáy mà.”

Đang mặn nồng thì có người gõ cửa.

Đàm Duyên Di làm như không nghe thấy: “Bảo bối, chúng ta tiếp tục”

“Đàm Duyên Di! Đàm Duyên Di! Anh mau mở cửa!”

Mặt Đàm Duyên Di đen lại, vừa nghe đã biết là người đẹp đến tìm.

Tôi từ từ mặc lại áo choàng tắm, ngồi dậy, chỉnh lại tóc: “Đi đi!”

Đàm Duyên Di hít một hơi thật sâu, tức giận đi ra.

Bên ngoài lại có tiếng đập cửa thình thình.

“Chúng ta quay lại đi!”

“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi! Tính cách của chúng ta không hợp nhau, sau này đừng tới tìm tôi nữa!”

“Em không có tiền!…” Giai Nhân gào to.

“Chẳng lẽ tôi còn tiền à?” Đàm Duyên Di hét lên: “Ông đây đã tàn tạ đến mức bám váy đàn bà rồi đấy! Cô còn muốn dựa dẫm vào tôi nữa à! Hai chúng ta có ai khá giả hơn ai đâu? Cô có thể cho tôi mượn một chút không?”

Chát!

Tiếng tát giòn tan vang lên.

Giai Nhân nức nở: “Anh là đồ khốn nạn!”

Đàm Duyên Di không cam lòng yếu thế: “Cái tên vừa ngủ với cô mới là khốn nạn! Ông đây mới chỉ dám nắm tay cô có một lần mà ba cô xách chai rượu rượt đánh, cô còn không biết xấu hổ sao?”

“Em biết cô gái kia! Em còn biết công ty của hai người! Nếu anh không chia tay em lập tức đến công ty anh để làm loạn!”

“Cô dám!”

Tôi thở dài nghe hai người bọn họ như gà chọi lao vào mổ nhau, phải mất một lúc lâu sau mới yên tĩnh lại.

Đàm Duyên Di xoa xoa dấu tay đỏ ửng trên mặt, đóng cửa lại rồi đi đến chỗ cô: “Vợ ơi, anh đau...”

“Đáng đời anh...” Tôi tức giận lườm anh một cái, mở tủ lạnh lấy một viên đá chườm lên mặt anh: “Mắt nhìn người của anh kém thật.”

Đàm Duyên Di cầm tay tôi áp lên mặt anh: “Anh đã chia tay cô ta từ lâu rồi. Ba cô ta là con quỷ nghiện rượu, đánh bạc thì thiếu nợ, lúc đầu anh cho cô ta mượn tiền, sau đó nửa đêm có người gọi tới nói cô ta đang bị giam giữ, lúc đó anh mới biết hai cha con bọn họ đều là cùng một kiểu người. Sau đó... Thì chia...”

“Là cái lần anh trèo tường lúc nửa đêm?”

Đàm Duyên Di ừ một tiếng: “Hai người bọn anh chia tay ngay trước cửa Cục cảnh sát. Việc này quá mất mặt cho nên anh cũng ngại nói ra.”

“Hồi đại học anh ăn chực cơm của em chỉ vì trả nợ cho cô ta á?”

Đàm Duyên Di không nói, luôn giữ thái độ anh sai rồi, anh sẽ ngoan ngoãn nhận phạt.

Nói tôi không tức giận là giả, trở lại phòng ngủ, Đàm Duyên Di cởi trần lẽo đẽo theo sau.

Tim tôi đập lỡ một nhịp, đỏ mặt đẩy anh: “Anh làm gì đấy? Đi ra ngoài! Tức giận cái gì!”

Đàm Duyên Di nhất quyết không đi: “Anh lấy sắc phục vụ em để ăn chực…”

“...”

Tối hôm đó, Đàm Duyên Di bỗng dưng tinh lực tràn trề. Rõ ràng một phút trước tôi còn nhỏ giọng mắng anh nhưng ngay sau đó thì không biết gì nữa.

Ngày hôm sau, tôi bị Đàm Duyên Di kéo ra khỏi chăn.

“Vợ ơi, trễ giờ rồi.”

Tôi cũng không biết anh lấy sức từ đâu ra, làm từ tối hôm qua đến lúc gần sáng, bây giờ mấy giờ rồi?

“Mấy giờ rồi?” Tôi lẩm bẩm một tiếng, lười không muốn dậy.

“7 giờ 40 phút.”

Ta sợ đến mức hồn bay phách lạc, gào to: “Lương chuyên cần của em!”

Mười phút sau, tôi mặc quần áo ngay ngắn chỉnh tề ngồi vào xe của Đàm Duyên Di, nghi ngờ nhìn bộ quần áo thể thao đơn giản mà anh đang mặc: “Anh quên thay quần áo kìa.”

Anh khởi động xe, tinh thần sảng khoái cười cười: “Ngoan, em ngủ thêm một lát đi. Đến nơi anh gọi em dậy.”

Vài phút sau, đứng trong văn phòng nhìn đám nhân viên mặc quần áo thể thao, tôi chìm vào suy tư

Mở điện thoại ra, vào nhóm chat của công ty, mười giờ đêm hôm qua ông chủ gửi thông báo: “Mọi người! Ngày mai, sau khi nghỉ làm, sau khi tan làm chúng ta đến hồ Đông Tuyết đi team building nhé! Đi hai ngày một đêm nên mọi người nhớ mang quần áo đi để thay nhé!”

Ngay dưới tin nhắn là tin nhắn trả lời của Đàm Duyên Di: “Đã biết ạ.”

Anh làm gì lúc mười giờ?

À, đang vất vả cày cấy.

Tôi đi vào văn phòng, kéo Đàm Duyên Di vào danh sách đen.