Chương 5: Yêu đương

Đột nhiên hắn nghĩ tới chuyện gì đó liền ôm eo tôi đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen: “Đánh răng!”

Dòng nước ấm chảy xuống làm tôi ướt sũng, toàn thân Đàm Duyên Di cũng ướt theo, đằng sau lớp áo sơ mi là cơ bắp cường tráng, vai rộng eo hẹp, dáng người không tệ.

Hắn cầm bàn chải đánh răng đến: “Há miệng, ngậm vào!”

Tôi mất cảnh giác, miệng liền bị nhét đầy kem đánh răng, ấm ức đứng dưới vòi sen đánh răng.

Như vậy đã là gì?

Đàm Duyên Di thản nhiên cởϊ qυầи áo, nhìn lướt qua tôi: “Hài lòng không?”

Tôi có chút hối hận, quay lưng đi vội vã súc miệng, sau đó mặt xám xịt ra khỏi phòng tắm.

Đột nhiên một bàn tay ôm tôi từ phía sau, kéo trở lại, đυ.ng phải người hắn.

“Cậu muốn đi đâu?” Giọng Đàm Duyên Di rất dễ nghe, đặc biệt là trong phòng tắm chống tạp âm rất tốt này, vừa cấm dục vừa quyến rũ: “Phó giám đốc Tiền nói phải đi đôi với làm, tôi đang đợi cậu đây.”

“Đàm Duyệt Di, vậy chuyện này gọi là gì? Tình một đêm à?”

Người sau lưng rất lâu sau không lên tiếng, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước chảy.

Rất lâu sau đó, Đàm Duyên Di nói một tràng dài:

“Sao cậu không nói quy tắc ngầm chứ? Tôi là nhân tài! Ngọc thụ lâm phong! Tôi muốn gì! Muốn cậu sau này sẽ lấy chuyện tối nay uy hϊếp tôi! Muốn cậu báo cáo với ông chủ để tôi bị đuổi việc chắc!”

“Tiền Khê! Cậu là một đóa hồng có gai! Cậu muốn chơi chết tôi thì dễ như trở bàn tay! Cậu còn phải sợ tôi làm việc cặn bã với cậu sao? Tôi mới là người phải sợ đó”

Tôi nói: “Người có bạn gái cũ cũng không phải là tôi.”

Hắn nghiêm túc giải thích: “Tôi và cô ta đã chia tay rồi, không bắt cá hai tay, không nɠɵạı ŧìиɧ, chia tay trong hòa bình.”

“Mấy ngày trước cô ta còn tới tìm câu.”

Đàm Duyên Di chợt khựng lại: “Tôi bị oan! Cô ta nợ một khoản tiền lớn! Đến vay tiền đó.”

“Cậu còn đi vay giúp cô ta.”

Đàm Duyệt Di đóng vòi hoa sen lại: “Tôi cũng đâu có tiền!”

“Vậy tiền của cậu đâu?”

Đàm Duyên Di bực bội sắc mặt lập tức thay đổi.

“Mua nhà rồi, trong thẻ còn…300, tối nay gọi xe, chỉ còn lại 50. Nửa tháng sau tôi phải cạp đất mà ăn rồi, cậu nuôi tôi được không?”

Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt yêu nghiệt của hắn một hồi, quay đầu ra khỏi phòng tắm.

Đàm Duyên Di kéo tôi lại, “Tiền Khê, không phải cậu muốn ngủ với tôi sao? Giờ cậu lại muốn đi ngủ!”

“Tôi buồn ngủ rồi!”

“Vậy cậu ngủ trước rồi dậy canh tôi ngủ!”



Sáng hôm sau, tôi đang cuộn tròn trong chăn thì phát hiện Đàm Duyên Di không mảnh vải che thân.

Toàn thân đầy vết xước giống như bị mèo cào.

Tôi cũng không tốt hơn là mấy, khắp người nhức mỏi.

Hắn đã tỉnh từ lâu, kê đầu nhìn tôi, cười tít mắt nói: “Chào buổi sáng, bạn gái của tôi.”

Tôi ngây người một hồi, chát, tát hắn một cái.

Cầm thú.

Từ ngày hôm đó, Đàm Duyên Di và tôi bắt đầu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhưng bản tính đấu đá lẫn nhau trong hơn 20 năm qua vẫn không hề thay đổi.

Bút của Đàm Duyên Di gạch một đường lớn trên giấy, “Phó giám đốc Tiền, dự án này của cậu, tôi không thể thông qua.”

“Tại sao chứ?” Tôi dịu dàng như nước nhìn hắn.

Đàm Duyên Di ho nhẹ một tiếng, hắn vẫn luôn miễn nhiễm với điều này, né tránh ánh mắt của tôi, lạnh nhạt nói: “Phi thực tế, sản phẩm không phù hợp với thị trường, tôi khuyên cậu đi nghiên cứu thị trường nhiều một chút”

“Tôi đã rất cố gắng để chuẩn bị!”

“Xin lỗi tôi nói thẳng, tôi không thấy được điều đó” Đàm Duyên Di không hề nhượng bộ.

Tôi nhìn hắn, đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy cậu đang lợi dụng việc công để trả thù riêng.”

Đàm Duyên Di cười sáng lạn: “Tôi với cậu, chỉ có vì việc cá nhân mà làm việc trái luật chứ không hề có lợi dụng việc công để trả thù riêng.”

“Tôi chỉ muốn mời cậu đánh giá khách quan công bằng một dự án, không xen lẫn tình cảm cá nhân”

Đàm Duyên Di ngừng một chút rồi nói: “Tôi sẽ viết ý kiến đánh giá cho cậu.”

“Được, cảm ơn.”

Vừa rời khỏi phòng làm việc, tôi liền nhận được tin nhắn của Đàm Duyên Di: “Em yêu, bữa trưa muốn ăn gì đây?”

Tôi không vui trả lời: “Uống gió tây bắc”

Đầu bên kia không gửi tin nhắn nữa, buổi chiều, Đàm Duyên Di gửi cho tôi một email dài dằng dặc, viết đầy ý kiến sửa đổi.

Buổi chiều bận quá, công việc kéo dài tới tận tối, tôi đeo kính ngồi sửa dự án ở nhà.

Đàm Duyên Di bước đến, gãi gãi cằm tôi: “Người đẹp, vẫn còn bận rộn vậy sao?”

Tôi đẩy hắn ra, “Ừm, đang sửa dự án”

Công tư phân minh, đây là nguyên tắc của tôi.

Đàm Duyên Di đưa cho tôi một ly sữa nóng, “Tháng này, thành tích của Phó giám đốc Tiền dẫn đầu rồi, uống chút đi.”

“Biết rồi, uống liền”

Đàm Duyên Di nhìn có vẻ không đáng tin nhưng rất có tài, ngoài miệng tôi chửi mắng, nhưng trong công việc lúc nào nên nghe lời thì vẫn phải nghe.

Đến 9 giờ, Đàm Duyên Di không nhịn được nữa, bắt đầu giở trò với tôi.

“Em thơm quá đi, hôm nay dùng nước hoa gì thế? Lúc ở văn phòng anh đã muốn hôn em rồi.”

“Không có, chắc là mùi dầu gội thôi.”

Đàm Duyên Di nói nhỏ vào tai tôi: “Bà xã… Đến giờ đi ngủ rồi.”