Chương 4: Tôi muốn ăn cậu

Trước mắt tôi mơ hồ, lại bị hắn khiêng như vậy, lần đầu tôi thất thố kêu lên: “Đàm Duyên Di! Cậu dám chặn đường làm ăn của tôi!”

Hắn nhét tôi vào xe taxi, đè lên chân tôi giam tôi lại không cho xuống rồi đóng sầm cửa lại.

“Chặn đường làm ăn gì của cậu! Cái loại tiền bẩn này cậu cũng có thể kiếm được sao!”

Tôi tức đến phát điên, túm lấy cà vạt rồi nhìn thẳng vào hắn: “Không phải tôi gọi cậu đến để phá hoại buổi đàm phán!”

Đàm Duyên Di cười ngạo nghễ: “Vậy cậu gọi cho tôi làm gì? Đợi anh ta đặt cái tay bẩn thỉu đó lên chân cậu, để tôi đứng bên cạnh cổ vũ sao?”

“Cẩu tặc!” Mắng xong, tôi vô vọng kêu lên: “Đơn hàng này của tôi không dễ lấy...”

“Bạn gái say rượu sao?” Tài xế lái xe nhìn qua kính chiếu hậu: “Nào, mau dỗ đi, đúng rồi, cho cậu bao nilon.”

Đàm Duyên di mỉm cười: “Xin lỗi, làm phiền anh đi chậm một chút, cô ấy uống nhiều quá.”

Tôi nhiệt tình ghé sát vào người Đàm Duyên Di, hắn nắm lấy cổ tay tôi: “Tiền Khê, cậu làm gì vậy! Mất lịch sự, đừng chạm vào người tôi!”

Vẻ mặt tôi khó chịu: “Muốn nôn! Tôi không thể nôn trong xe được!”

Sắc mặt Đàm Duyên Di thay đổi: “Vậy cậu cũng không thể nôn lên người tôi! Dừng xe! Mau dừng xe!”

Tôi ngồi xổm bên lề đường, như nôn ra cả mật.

Bởi vì mất cân bằng nên tôi quỳ xuống đường đá, đầu gối bị rách chảy đầy máu.

Đàm Duyên Di ngồi xổm ở bên cạnh, mặt hắn đen đi, lần lượt đưa giấy lau miệng và nước khoáng cho tôi.

“Không biết uống còn cố để làm cái gì?”

Tôi nhổ một ngụm nước bọt ra, khuôn mặt tuấn tú của Đàm Duyên Di lơ lửng trước mắt, hiếm khi nghiêm túc nói với hắn:

“Tôi muốn cho bọn họ biết phụ nữ cũng có thể làm được, hợp đồng người khác không lấy được nhưng tôi thì có thể lấy được, chuyện người khác không giải quyết được tôi sẽ đến giải quyết. Vẻ mặt xinh đẹp là ưu thế của tôi, nhưng không phải là bản lĩnh của tôi.”

Tôi chỉ vào đầu: “Bản lĩnh của tôi nằm ở trong này!”

Sau đó tôi cởi cúc áo sơ mi của mình ra: “Không phải ở chỗ này, cậu hiểu không?”

Đàm Duyên Di nắm lấy cổ tay tôi: “Tiền Khê! Cậu phát điên rồi sao, người khác không biết còn tưởng tôi là tên lưu manh! Đừng cởi nữa! Nghe lời! Buông tay ra!”

Tôi híp mắt lại: “Cậu dám nói tiền tôi kiếm được là tiền bẩn? Con mẹ nó nếu là tiền bẩn, tôi lập tức... Lập tức... Cởi cho cậu xem...”

Đàm Duyên Di ôm tôi, vội vàng nói: “Đừng cởi nữa, com mẹ nó. Nếu cậu thật sự bị người khác chụp được thì tôi biết giải thích thế nào đây.”

Tôi bị hắn lôi rồi khiêng về nhà.

Hắn thả tôi xuống rồi đứng dậy nhưng cà vạt bị tôi giữ, kéo lại, hắn lập tức ngã xuống giường.

“Tiền Khê, buông tay.” Hắn bất đắc dĩ thuyết phục cô.

Bị hắn đè nặng, tôi say khướt hỏi: “Cậu nói tôi là bạn gái của cậu là có ý gì?”

Đàm Duyên Di giãy dụa, quay sang cởi cà vạt ra:

“Đúng vậy... Tôi thầm thương trộm nhớ cậu, cậu hiểu chưa? Phó giám đốc Tiền.”

Tôi giữ nguyên tư thế đó, khóe mắt tôi đỏ lên rồi òa khóc.

Đàm Duyên Di đột nhiên dừng lại: “Sao vậy?”

“Đàm Duyên Di.”

“Ừm.” Trong ánh mắt hắn có sự nghiêm túc.

“Tôi muốn chuyển đi, đêm nay lập tức chuyển đi.”

“Đã muộn rồi.”

“Muộn cũng tốt, tôi tìm trai qua đêm.”

Đàm Duyên Di híp mắt: “Tiền Khê, cậu say rượu phát điên thì điên đi, còn dám nói lời phóng đãng đúng không?」

Tôi không nghe hắn nói, lập tức đứng dậy xiêu xiêu vẹo vẹo rời đi.

“Tiền Khê!”

“Đừng gọi nữa, Tiểu Khê Tiểu Khê, sao lại gọi tôi là Tiền Khê như vậy!”

Đàm Duyên Di đột nhiên kéo tôi lại rồi ném lên giường: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Tôi tức giận hét lên: “Ăn cậu!”

Lời vừa nói ra, căn phòng bỗng trở nên yên lặng.

Ngực Đàm Duyên Di phập phồng, cơ căng cứng nắm chặt tay tôi phát đau.

“Cậu nói gì?” Hắn nghiến chặt răng, từ từ hỏi tôi từng chữ một.

Tôi bị hắn kí©h thí©ɧ ý chí chiến đấu, ngẩng đầu cười lạnh: “ĂN CẬU”

Đàm Duyên Di cúi đầu cắn xuống xương quai xanh sau đó đến cổ và miệng tôi.