Chương 3: Tên khốn Đoàn Duyên Di

"Tối nay tôi không đi xem mắt nữa, có một bữa tiệc." Tôi nói.

Đàm Duyên Di đặt điện thoại xuống rồi nhìn tôi: “Tôi khuyên cậu không nên tham gia hạng mục đó, cơ thể cậu không được tốt.”

Đây là đơn hàng cuối cùng của năm, không liều lĩnh một chút thì làm sao được?

Tích lũy đủ tất cả các khoản là có thể mua được một phòng, cuối cùng cũng không cần phải chịu cảnh bị mẹ ép đi xem mắt nữa.

Tự do đang vẫy gọi tôi.

Buổi tối, tôi đến phòng riêng đúng giờ. Đoạn Đình đang đứng ở cửa:

"Chị Khê, em gọi mấy người biết uống tới, nhất định sẽ chuốc cho anh ta say! Chị kiềm chế chút, đừng tự mình uống."

Khấu Văn Quyền được mệnh danh là thần rượu trong ngành, không dễ say như vậy.

Lúc trước chỉ là nghe nói đến, hôm nay mới có thể nhìn thấy tận mắt.

Vừa mới vào phòng, Khấu Văn Quyền đã lịch sự nói với tôi: "Ui cha, cô Tiền còn là một đại mỹ nhân cơ đấy! Chuyện này còn cần phải đàm phán sao?”

Tôi lấy hợp đồng ra: “Giám đốc Khấu, không nói chuyện cũng có thể trực tiếp ký là được...”

Khấu Văn Quyền tặc lưỡi một cái, cáo già nói: "Ưu điểm của cô Tiền, ai ngồi đây cũng thấy rõ như ban ngày, phải làm như thế nào cũng không cần tôi phải nhắc nhở chứ?”

Bên cạnh anh ta vẫn còn chỗ trống, Khấu Văn Quyền chủ động kéo ghế ra.

Sắc mặt Đoạn Đình cũng thay đổi, kéo tôi về sau: “Chị Khê.”

Tôi mỉm cười: “Nghe anh nói kia, đấu rượu à, tôi cũng đã từng nghe qua.”

Tôi tránh Đoạn Đình, ngồi xuống bên cạnh Khấu Văn Quyền.

Khấu Văn Quyền sững sờ, nụ cười càng tươi hơn: “Những người cô mang theo để giúp đỡ đều vô dụng, biểu hiện chút thành ý đi."

“Đương nhiên.” Khi nói chuyện làm ăn, thật sự không thể vượt qua cửa ải này.

Tiếp rượu ba tuần thì điện thoại vang lên.

Tôi nhìn chữ ‘cẩu tặc’ rồi bình tĩnh ấn tắt máy.

Khấu Văn Quyền nghiêng người đến: "Cô Tiền có bạn trai rồi sao?"

“Tôi có rồi.” Tôi lùi lại, đoán xem anh ta say đến mức nào: “Anh Khấu, hợp đồng...”

"Aiz, trên bàn rượu không nói chuyện làm ăn, mà nói chuyện tình cảm..."

Điện thoại lại vang lên, tôi hít một hơi thật sâu, dưới cái nhìn chằm chằm của Khấu Văn Quyền, tôi nghe máy.

"Tiền Khê, ở phòng nào?"

Tôi nhanh tay lẹ mắt nắm chặt bàn tay sắp chạm đến đùi mình của Khấu Văn Quyền, quơ quơ vờ như đang bắt tay, nhân tiện thông báo số phòng.

***

Vài phút sau, cửa bị đẩy ra.

Bóng người cao gầy của Đàm Duyên Di đứng ở ngoài cửa, nhìn quanh căn phòng, ánh mắt nhìn vào cánh tay đang nắm của tôi và Khấu Văn Quyền, nhướng mày chào hỏi mọi người mà không hề có bất kỳ cảm giác có lỗi chút nào.

Sau đó hắn tự nhiên lách đến đứng giữa tôi và Khấu Văn Quyền, gỡ tay đang nắm của anh ta ra rồi nắm lấy:

"Tổng giám đốc Khấu, tôi là cấp trên của cô ấy, cô ấy có thể bắt tay với anh, tôi không bắt tay một cái là không được.”

Dáng vẻ tươi cười của Khấu Văn Quyền cứng lại, nhưng anh ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt để che giấu: “Yo, tôi từng thấy cấp trên tự mình làm nhưng không nhiều cho lắm.”

Đàm Duyên Di quay lại trừng mắt với tôi: “Không có mắt nhìn, thấy tổng giám đốc đến còn không mau nhường chỗ, tìm chỗ nào đó mát mẻ ngồi đi.”

Lúc tôi đứng dậy, đầu óc có hơi choáng váng, trạng thái không được tốt cho lắm nên Đoạn Đình đến đỡ tôi: “Chị Khê, em đỡ chị ra ngoài cho tỉnh rượu.”

“Không được, tôi phải ngồi ở bên cạnh để hoàn thành bản hợp đồng.”

“Có anh Đàm rồi, chắc chắn sẽ không có sai lầm gì đâu.”

Bên chỗ Khấu Văn Quyền và Đàm Duyên Di nói chuyện với nhau rất vui, Khấu Văn Quyền uống rượu rất vui vẻ, ôm Đàm Duyên Di nói: “Cô Tiền của công ty anh thật sự là rất biết uống rượu, biết nói chuyện, thông minh lanh lợi, nhìn là hiểu ngay, nếu anh không đến thì tôi cũng sẽ ký hợp đồng.”

Đàm Duyên Di mỉm cười: “Tổng giám đốc Khấu cũng nói mà, người nhà tôi, có thể không giỏi được sao?”

Khấu Văn Quyền nghe xong rồi nhìn hắn một lúc, dường như đã hiểu ra gì đó, cười ha ha nói:

“Tôi đương nhiên biết tổng giám Đốc đàm lo lắng chạy đến đây là vì cái gì, aiz, hiểu lầm hiểu lầm rồi... Tôi cũng không làm chuyện ép mua ép bán, điều kiện của công ty anh tốt như vậy, làm sao có thể từ chối được chứ.”

Lại muốn đòi hạ giá!

Tôi nhanh chóng nắm chặt tay, Đoạn Đình vội ngăn lại: “Chị Khê, chị Khê! Đừng xúc động!”

Tại sao không được kích động!

Các điều kiện đã thương lượng xong bị đảo lộn, Đàm Duyên Di và Khấu Văn Quyền vừa cầm rượu vừa thì thầm với nhau, cười nói: “Được, tôi đồng ý.”

“Đàm Duyên Di!”

Đàm Duyên Di nháy mắt ra hiệu cho Đoạn Đình, Đoạn Đình bịt miệng tôi lại rồi kéo ra bên ngoài.

“Cậu buông tôi ra! Tôi nói chuyện với công ty của bọn họ bao lâu! Cậu ta mới nói vài câu đã khiến mọi thứ tiêu tan! Sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ!”

“Chị Khê! Chị bớt giận, bớt giận!”

“Đàm Duyên Di cậu ta...”

Cạch, cửa từ bên trong mở ra, vẻ mặt Đàm Duyên Di lạnh lùng, bế tôi lên vai rồi nói: “Đoạn Đình, gọi xe!”

“A! Được!”