Chương 2: Buổi xem mắt bất ổn

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên.

Là mẹ tôi gọi đến.

“Ai, mẹ!” Giọng điệu tôi thân mật: “Con có thể về nhà sao...”

“Ngày mai ra ngoài xem mắt, một ngày không có bạn trai thì con cũng đừng về.”

Mẹ của tôi nói rất to, Đàm Duyên Di ở phía đối diện cười ra tiếng.

Mẹ tôi dừng lại: “Ai đang cười đó? Đàn ông à?”

Đàm Duyên Di cao giọng nói: “Dì, là con, Tiểu Di.”

Mẹ của tôi như nhìn thấy ánh sáng: “Nhanh! Đưa điện thoại cho nó, mẹ nói chuyện với nó!”

“Tạm biệt...”

“Đừng để mẹ nói lần thứ hai.”

Tôi kiền trì đưa điện thoại cho Đàm Duyên Di.

Rất phiền, hắn ở trong lòng bố mẹ tôi là con rể có một không hai.

Đàm Duyên Di nhận điện thoại, vừa cười nhìn tôi vừa nói chuyện:

“Dì à, ừm, tạm thời cô ấy ở nhà của cháu, xem mắt... Cháu sẽ để mắt đến cô ấy, một ngày ba lần đúng không ạ? Được rồi, cháu nhớ rồi, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ cháu sẽ báo cáo với dì, dì đừng lo."

Sau đó mẹ tôi tắt điện thoại.

“Một ngày ba lần, cậu tự đi mà đi.”

Đàm Duyên Di đắn đo cầm tay tôi, không nhanh không chậm nói: “Có thể... 500 một ngày, một tháng chín vạn, hợp tác lâu dài."

"Giám đốc Đàm, cậu nghèo đến điên rồi sao?”

Đàm Duyên Di đứng dậy, bưng bát đũa vào bếp: “Cậu nấu cơm tôi rửa bát, tôi cũng không chiếm lợi của cậu.”

Tôi ở phòng hướng mặt trời trong nhà hắn, chỉ cách họ Đàm kia một bức tường ngăn cách.

Vừa sắp xếp xong, Đàm Duyên Di gọi điện cho tôi.

“Tiền Khê, xóa tôi khỏi danh sách đen.”

Tôi tắt điện thoại.

Hắn lại gọi đến: “Kính trọng chủ nhà của cậu một chút.”

Tôi nhẹ nhàng trả lời: “Ngủ ngon, giám đốc Đàm.”

Tắt điện thoại, cuối cùng hắn cũng yên tĩnh, Đoạn Đình, cấp dưới gửi tin nhắn cho tôi:

“Chị Khê, hạng mục kia mình có đoạt nữa không? Anh Đàm đã thăng chức giám đốc, một người làm quan cả họ được nhờ."

“Chậc, ông chủ đã từng nói, tất cả đều phải dựa vào năng lực của mình, không cấm đấu đá nội bộ.”

“Chậc chậc, chị Khê, chị nhìn hiền lành dịu dàng nhưng khi làm việc chị thật sự không nể tình chút nào... Ngày mai anh Đàm mà biết được, sẽ không tức điên lên chứ?”

Sáng ngày hôm sau, Đàm Duyên Di chặn tôi ở cửa nhà vệ sinh, nở nụ cười nguy hiểm: “Cậu cướp hạng mục của tôi?”

"Có qua có lại.” Lần trước hắn cũng làm như vậy, tôi suýt chút nữa phá tan văn phòng của hắn.

Đàm Duyên di cười lạnh: “Cậu có biết tính khí của đối phương không? Cậu có thể uống rượu hơn anh ta sao? Với vóc người này của cậu, còn không biết được bao nhiêu cân?”

“Thế nào? Cậu đau lòng sao?”

“Đúng, đau lòng.” Đàm Duyên Di mỉm cười ranh mãnh nhìn tôi: “Lỡ như cấp dưới chịu không nổi, ai sẽ làm việc cho tôi.”

Tôi nhìn đồng hồ: "Tôi sắp muộn rồi, nhường một chút."

Đàm Duyên Di chỉ đứng ở phía sau nhắc nhở: “Ba buổi xem mắt, trưa một buổi và tối hai buổi, cậu đừng quên.”

Khi Đàm Duyên Di nhậm chức, hắn đã tổ chức một cuộc họp kéo dài một giờ, xử lý công việc ngắn gọn rõ ràng, điều này khá phù hợp với phong cách mạnh mẽ và nhanh chóng của hắn.

Buổi trưa, mặt tôi ngơ ngác nhìn Đàm Duyên Di ngồi cạnh đối tượng xem mắt của tôi, thân mật xưng anh gọi em với anh ta.

Đối tượng xem mắt của tôi hỏi tôi: “Cô Tiền, cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Đàm Duyên Di nói: “Nhỏ hơn anh, dịu dàng ân cần, giống như con chim non dựa dẫm vào người khác, cũng không động tay động chân.”

Hắn nói rất đúng, tôi quen ăn nói nhỏ nhẹ, bình thường có thù oán đều là đâm sau lưng.

Đối tượng xem mắt như nhặt được kho báu: "Ồ! Nhân cách tốt! Ngoại hình đẹp!"

“Kiếm được tiền.” Đàm Duyên Di nói thêm: “Còn dính người nữa.”

Đối tượng xem mắt vỗ tay: "Được, được, tôi thích như vậy."

Đàm Duyên Di đổi lại:

"Anh có thể giới thiệu về mình, nếu cần tiêu chuẩn thì có thể tham khảo tôi. Tôi đẹp trai, biết dỗ dành gái, có tinh thần trách nhiệm, có phòng có xe và có cả tiền tiết kiệm.”

Đối tượng xem mắt ngây người, anh ta nhìn tôi rồi lại nhìn Đàm Duyên Di, cuối cùng lịch sự hỏi:

"Xin hỏi, hai người có quan hệ như thế nào?"

Tôi: “Đồng nghiệp.”

Đàm Duyên Di: "Người yêu cũ."

Mấy phút sau, đối tượng xem mắt nổi trận lôi đình lao ra khỏi nhà hàng:

“Đưa người yêu cũ đi xem mắt, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào kỳ quái như vậy!"

Người phục vụ đi tới, ngập ngừng hỏi: "Đồ ăn còn... Đem ra không?"

Đàm Duyên Di nói: "Có."

Nhìn một bàn đầy món anh thích, tôi nghi ngờ hỏi: “Cậu đến đây để ăn nhờ ở đậu sao?”

Khó trách, tôi thấy mấy ngày nay anh đều ăn cơm hộp.

Hóa ra là thật sự không có tiền...!

Đàm Duyên Di gắp thịt vào bát tôi: "Tôi đã giải quyết rắc rối cho cậu, cậu phải mời tôi."

"Cậu làm đối tượng xem mắt của tôi tức giận bỏ đi, tôi còn chưa mắng chửi cậu đâu.”

"Anh ta đâu muốn xem mắt... Rõ ràng anh ta muốn tìm một bảo mẫu. Phó giám đốc Tiền, đây là tôi đang thương cảm cho cấp dưới.”

“Thương cảm cho cấp dưới là đi ăn cơm miễn phí sao?”

Đàm Duyên Di ngồi vững vàng trên Điếu Ngư Đài: "Ăn mấy ngày thì làm sao đâu.”

“Tiền cậu để làm gì?” Tôi hỏi hắn: “Không phải đưa cho Giai Nhân chứ?"

Đàm Duyên Di đẩy miếng bít tết về phía trước: "Đồ ăn cũng không thể ngăn nổi miệng cậu.”

Được, coi như tôi chưa nói gì.

Quá khứ giữa anh và Giai Nhân, ngoại trừ tôi thì không có mấy người biết.

Bọn họ ở chung đã vài năm, nói chia tay là chia tay, mặc dù Đàm Duyên Di có chút kiên nhẫn với cô ta nhưng cắn chết cũng nói sẽ không hàn gắn, ai biết được?

Nói không chừng đã bị tổn thương về mặt tình cảm, bên ngoài náo nhiệt nhưng đêm về lại lén lút khóc một mình trong chăn.