Chương 24: Vậy em thì sao, có thích tôi không?

Hoạt động ký tên được tổ chức ở góc xiên của sân khấu, là vì để tránh khỏi sự chen chúc của đám đông, nhưng Thời Khâm ở đâu, thì nơi đó liền là tâm điểm của sự chú ý.

Sau khi 30 người được chọn xếp hàng một cách trật tự, tất cả ánh mắt và ống kính đều nhắm vào khuôn mặt của Thời Khâm.

Lúc Hứa Ngư Sơ đi xuống tầng dưới, còn có thể nghe thấy rất nhiều fans đang kích động thảo luận sôi nổi:

"Mẹ nó, tại sao không nhắc trước đến hoạt động này chứ! Nếu như nói thì tôi đã sớm ngồi xổm ở hàng ghế đầu rồi!!"

"Ký tên cận cảnh đó!! Lần đầu tiên đúng không! Trước đây đều là thỉnh thoảng mới có một hai lần hoạt động nền tảng!"

"A a a tôi không can tâm!!! Thời Khâm của tôi!"

"Cái gì mà của cô chứ! Là của chúng ta, của chúng ta! Chú ý ngôn từ! Không được phép độc chiếm một mình!"

....

....

Đoạn đối thoại được ghi lại khiến cho Hứa Ngư Sơ mỉm cười đầy ẩn ý, sau khi cô đi theo nhân viên công tác, được đưa đến gần góc xiên, vị trí cách bàn ký tên khoảng một mét.

Nhân viên công tác gật đầu với cô rồi rời khỏi.

Đám đông đang ồn ào thảo luận, gần như không có ai chú đến cảnh này, đặc biệt là nhân viên công tác kia không hề nổi bật, nếu như không phải có đeo bảng công việc, thì thoạt nhìn cũng chỉ giống như một fan bình thường.

Hứa Ngư Sơ mờ mịt đứng ở vị trí, chỉ nhìn thấy Thời Khâm đang ngồi ở bàn ký tên, lúc nhìn thấy cô, mắt liền cong lên, khoé môi giật giật.

Anh mỉm cười giống như trong lòng đã có dự tính, không khí lưu manh trên người anh đang thu hút người khác mà không hề hay biết.

Những fans ở gần lại đang reo hò một trận.

Anh nhìn chằm chằm vào Hứa Ngư Sơ, từ từ đứng lên, vẫy tay với nhân viên công tác, lấy ra một chú bạch tuộc mini màu xanh từ hộp đựng đạo cụ, chậm rãi đi lên sân khấu.

Mọi người nhìn thấy quy luật trong tay của anh, đều reo hò lên, "Có phải là muốn tự mình tăng thêm một suất không!"

"!Ném qua chỗ em! Em ở bên này!"

Sau khi Thời Khâm nhìn qua một vòng xung quanh, ánh mắt từ từ rơi xuống trên người Hứa Ngư Sơ đang ở dưới sân khấu, trên môi anh nở một nụ cười nhàn nhạt.

Giọng nói từ tính trầm ấp được bao bọc trong một nụ cười mỏng, "Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ngày hôm nay."

"Tôi muốn tăng thêm một suất--"

Ánh mắt của anh dần dịu dàng lưu luyến lại.

"--Cảm ơn sự hiện diện đặc biệt của em."

Anh chưa bao giờ nói những lời gần như là tình ý như thế, đến mức lời này vừa nói ra, các fans ở hiện trường liền giống như là phát điên lên, tiếng la hét và reo hò kéo dài gần năm phút.

Cảm thấy con trai trong nhà của mình cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi, nhận một bộ phim văn học nghệ thuật, lời tình tứ cũng biết nói rồi. Không có ai lo lắng Thời Khâm, người đã nói với fans rằng bản thân không có dự tính yêu đương vào lần đón sân bay một tháng trước, sẽ có người mà mình thích.

Hứa Ngư Sơ đứng ở dưới khán đài, xung quanh đều là fans đang vô cùng phấn khích, chỉ có cô, với trái tim gần như mất kiểm soát ở trong sự reo hò cuồng hoan của mọi người, lặng lẽ ngẩng đầu đối mắt với anh.

Không nói gì cả.

Thế nhưng ánh mắt này giống như bị kéo dài quay chậm, có thể nhìn thấy động tác nhấp nháy lông mi của anh, có thể nhìn thấy cảm xúc không hề che đậy trong mắt của anh, cũng có thể nhìn thấy nụ cười của anh đang dần dần mở rộng.

Giây tiếp theo.

Anh giơ tay lên, con búp bê bạch tuộc màu xanh lam trong tray nhẹ nhàng ném theo hình vòng cung ở trong không khí.

Tất cả mọi người đều nín thở, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con búp bê.

Sau đó con búp bê không chật tí nào mà rơi vào vòng tay của Hứa Ngư Sơ.

Thời Khâm cầm lấy micro, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Hứa Ngư Sơ, hơi nghiêng đầu, lông mày khẽ nhướng lên, "Vậy thì chúc mừng vị này, khán giả may mắn."

Cô còn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe thấy tiếng la hét ở xung quanh. Thậm chí cô gái bên cạnh cũng ngạc nhiên lại ngưỡng mộ mà nhìn qua cô: "Woa woa woa, cô thật là may mắn đó!! Ngưỡng mộ chết được!"

"Ấy, vừa rồi không phải là cô ngồi ở đây sao?"

Hứa Ngư Sơ chậm rãi khôi phục lại tinh thần, nói nhỏ giải thích một câu, "Bị đẩy qua bên này."

Vừa rồi vì để giành lấy búp bê mà đám người có chút lộn xộn, có một vài vị trí bị thay đổi cũng là chuyện bình thường, cô gái cũng không truy đến cùng, chỉ là nhẹ nhàng chọc Hứa Ngư Sơ một chút, "Sao còn đứng đó, đi xếp hàng đi."

......

Hứa Ngư Sơ cứ trắng trợn mà mờ ám như thế được một suất, quang minh chính đại trở thành fans may mắn duy nhất được Thời Khâm lựa chọn.

Cô đứng ở cuối hàng, trên tay cầm chú bạch tuộc nhỏ màu xanh, mắt và miệng của chú bạch tuộc nhỏ màu xanh vô cùng đáng yêu, Hứa Ngư Sơ bóp nhẹ, lớp vải tinh tế nắm chắc trong tay, cô mới cảm nhận được một chút chân thực.

Trái tim đập loạn nhịn sau khi anh ngang nhiên chọn chính mình, không hề xoa dịu lại một chút nào, ngược lại bởi vì đội ngũ không ngừng tiến về phía trước mà dần dần trở nên càng thấp thỏm hơn.

Loại cảm giác theo đuổi lòng dạ rối bời này, còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên cô biểu diễn trên sân khấu ở trường tiểu học. Ít nhất là có một điều, cho dù có làm hỏng cũng không thành vấn đề.

Nhưng hiện tại trong tình huống này, Hứa Ngư Sơ đang vô cùng vui sướиɠ, còn có một chút bơ vơ. Cô đã viết nhiều kịch bản và câu chuyện như thế, đắp nặn biết bao nhiêu nam nữ chính, rõ ràng đã miêu tả anh vô số lần trong truyện.

Thế nhưng câu chuyện vẫn là câu chuyện.

Câu chuyện sẽ không bao giờ sinh động và kiêu ngạo hơn so với chính anh.

Trong câu chuyện mà cô viết, sẽ không có anh ở dưới đám đông không do dự gì mà nói với cô như thế này: "Đến bên cạnh tôi" vừa tuỳ ý lại.... khiến cho người khác không màng đến bản thân.

Đội ngũ từ từ tiến về phía trước, tất cả fans được chọn trúng đều có thể nhận được một món quà đến từ Thương hiệu D, còn có một tấm poster có chữ ký của Thời Khâm, thậm chí còn có thể ký TO.

Rất nhiều fans khi Thời Khâm ký đến chữ TO, giọng nói đều run lên vì kích động, vừa nói bản thân thích anh bao nhiêu, đã theo dõi anh rất lâu rồi, sẽ luôn ủng hộ anh, vừa cầm máy ảnh của điện thoại, tay cũng đã run run.

Sau khi Thời Khâm ký xong, lịch sự đưa túi quà và tấm poster qua, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Sau khi cô gái ra khỏi hàng, kích động mà nhảy tại chỗ mấy lần.

Cứ như vậy từng người từng người tiến về phía trước, lúc sắp đến lượt Hứa Ngư Sơ, nghe thấy phía trước có một cô gái tóc dài, tốc độ nói siêu nhanh mà dặn dò Thời Khâm, "Bây giờ anh đang trên đà phát triển sự nghiệp, không thể yêu được đâu đó! Đừng yêu đương! Chuyên tâm vào sự nghiệp!"

Vừa nghe thì liền biết là fan sự nghiệp đang phát biểu.

Lúc Thời Khâm đưa poster qua, mắt hơi nhướng lên, giây phút ánh mắt rơi vào trên người Hứa Ngư Sơ đang đứng ở phía sau, rất nhanh liền quay về trên người cô gái tóc dài. Anh nở một nụ cười không sao cả: "Chuyện này có lẽ không được lắm."

Cô gái tóc dài còn cho rằng Thời Khâm chắc chắn sẽ lạnh lùng nói: "Không có tâm tư yêu đương". Bởi vì anh luôn nói như thế.

Không ngờ rằng lại nhận được câu nói ngoài dự liệu, khiến cho bản thân choáng váng, vốn dĩ còn đang muốn nói thêm một chút, nhưng rất nhanh đã bị nhân viên công tác mời qua một bên.

Hứa Ngư Sơ đi lên phía trước hai bước, đứng trước chiếc bàn phủ một tấm vải màu trắng.

Thời Khâm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nháy khoá chặt cô trong giây lát, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ, "Vị fan may mắn này, muốn ký TO thế nào?"

Khuôn mặt của Hứa Ngư Sơ càng đỏ dữ dội hơn, cô nhìn vào Thời Khâm, lông mi run run lên, sau khi rũ xuống một lúc, rất nhanh đã nhướng mắt lên, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh.

Ngược lại, Thời Khâm bị ánh mắt không hề nao núng của cô nhìn cho sững sờ, sau khi khẽ dời ánh mắt, thâm tình không tự nhiên mà ho khan một tiếng.

Hứa Ngư Sơ cố gắng kiềm chế lại nhịp tim và giọng nói run rẩy của mình, cô nhìn thấy tay phải của Thời Khâm đang theo bản năng mà nghịch bút dạ, thấp giọng nói, "Tôi có một người bạn... rất thích anh, muốn anh viết cho cô ấy là "cố gắng kiếm tiền, sớm ngày làm giàu"."

Động tác cầm bút của Thời Khâm đình trệ lại một chút, ánh mắt không hề kiềm chế mà nhìn thẳng vào cô, "Vậy em thì sao?"

Bạn của em rất thích tôi... vậy em thì sao?

Hứa Ngư Sơ nhìn vào người đàn ông trước mặt, ánh mắt của anh trực tiếp và nồng cháy, nhưng trong ánh mắt vẫn có một tia mong đợi mơ hồ.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của vạn người, anh đang chờ đợi đáp án của chính mình.

Hứa Ngư Sơ mím môi, không nói gì cả.

Nhưng vẻ mặt của Thời Khâm lại ảm đạm đi trong chốc lát, nhanh chóng cụp mắt xuống viết gì đó trên poster, sau đó anh đứng lên, dáng người cao lớn ngay lập tức bao chụp lấy Hứa Ngư Sơ.

Anh đưa hộp quà và tấm poster qua, lúc Hứa Ngư Sơ đưa tay ra nhận, trực tiếp nắm lấy tay của cô.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều há hốc mồm, không hiểu tại sao Thời Khâm lại đột nhiên nắm lấy tay của fan.

Hứa Ngư Sơ cảm nhận được lòng bàn tay to, ẩm ướt và nóng bỏng của anh đang siết chặt lấy tay của cô.

Anh hơi cúi đầu xuống, chỉ có Hứa Ngư Sơ nghe thấy anh đã nói gì.

Cái nắm tay thoáng qua, Thời Khâm từ từ đi lên sân khấu, nói với mọi người, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ngày hôm nay, sau đó cúi chào.

Hứa Ngư Sơ ngẩn ngơ đi đến một góc của Toà nhà Trung tâm, từ từ mở poster ra, ở góc trên cao mỹ lệ ký một câu:「Ăn cơm đàng hoàng, đừng để bị bệnh.」

Không phải là ký TO mà cô yêu cầu cho Hoàng Tư Hàm.

.....

MC đang làm đoạn kết cuối cùng của hoạt động, bởi vì độ hot của hoạt động này vượt qua dự kiến, hình như cũng đã lên mấy hotsreach trên weibo, phía Thương hiệu đã yêu cầu Thời Khâm làm một cuộc phỏng vấn hỏi đáp trong 5 phút xem như là phần cuối.

Thực ra cũng là vì bộ phim của Thời Khâm mà bán nhân tình mang ý nghĩa tuyên truyền.

MC hỏi anh: "Cậu vào đoàn phim đã sắp một tháng rồi, lần này cảm thấy thế nào?"

Thời Khâm nghĩ một lát rồi cười nói, "Rất tốt, là một lần trải nghiệm đặc biệt nhất trong tất cả các đoàn phim của tôi."

"Đánh giá cao như thế sao! Xem ra chúng tôi phải vô cùng mong đợi đối với bộ phim lần này rồi. Vậy thì câu hỏi tiếp theo cũng là câu hỏi mà fans rất muốn hỏi, như chúng ta đã biết, kể từ khi xuất đạo, cậu đã rất ít khi nhận bộ phim tình cảm... Có người cho rằng《Đường Biên Màu Trắng》là hướng văn học nghệ thuật, cảm tình cũng tinh tế và động lòng người, đối với cậu mà nói, lí do mà cậu chọn nó là gì?"

Hứa Ngư Sơ chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô cũng đã từng hỏi anh câu này lúc ở trên sân thượng.

Nhưng mà, bây giờ anh lại nói: "Có lẽ là duyên phận hoặc là ở trong bóng tối."

"Ồ, cái này nghe có vẻ là không có ý nghĩ sâu xa~ Còn có, tuyến nhân vật chính trong câu chuyện của bộ phim lần này, liệu sẽ có ảnh hưởng đến cách nhìn của bản thân đối với tình cảm hay không?"

"Sẽ có." Anh không hề do dự mà nói câu này.

Các fans ở hiện hiện trường đều đồng thanh "woa" lên một tiếng, có ngạc nhiên cũng có không hài lòng.

"Cái gì? Một bô phim liền có thể thay đổi cách nhìn về tình cảm của con trai sao? Đây rốt cuộc là bộ phim gì?"

"Không muốn đâu! Anh vẫn nên độc thân đi!! Chuyên tâm vào sự nghiệp!"

"Có loại cảm giác sắp bị thất tình là thế nào chứ?"

...

...

"Vậy nếu như sau này khai triển cuộc sống tình cảm của mình, thì cậu sẽ hy vọng đối phương là người như thế nào?" MC hỏi.

Ánh mắt của Thời Khâm liếc nhìn toàn hiện trường một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy Hứa Ngư Sơ đang ở một góc hẻo lánh.

Anh nhìn vào cô nói, "Sẽ nói là người "đến gặp tôi"."

Cơ thể của Hứa Ngư Sơ run lên, nhớ đến câu nói vừa rồi của anh.

-- "Bắt được em rồi, tôi sẽ không buông tay."

.

Vừa rồi anh hỏi mình, "Vậy còn em thì sao?"

Có thích tôi không.

"Đương nhiên là em thích anh." Hứa Ngư Sơ nhìn vào anh, trong lòng đã không kìm nén nổi tình cảm mà đưa ra đáp án.

Mỗi lần em gặp anh đều cảm thấy như đã đạt được kho báu quý giá nhất, mũi chân của em sẽ toả ra ánh sáng, trong tim mở đầy hoa, em căn bản không có cách nào để ngừng thích anh.

Thế nhưng khi người hỏi câu này là bản thân anh, thì Hứa Ngư Sơ lại không thể trực tiếp trả lời.

Cô có thể nói cho tất cả mọi người ngoại trừ anh rằng cô thích anh bao nhiêu, cô có thể dùng hành động để nói rằng cô rất để ý đến anh, nhưng lại sợ rằng anh biết cô thích anh đến nhường nào.

Bởi vì cô sợ.

Sợ rằng anh sẽ cảm thấy tình yêu của cô quá nhiều, sợ anh sẽ cảm thấy cô không thể từ bỏ chuyện thích anh, sợ rằng anh ý thức được phân lượng của mình thì sẽ không đi về phía cô nữa.

Càng sợ hơn là anh chỉ là nhất thời hưng phấn, chợt có ý nghĩ tình yêu giống như là chơi đùa hàng hoá, cầm lên rồi lại bỏ xuống.

Thứ cô sợ có quá nhiều, mà lại không thể thẳng thắng bày tỏ tâm ý để cho anh nhìn thấy.