Chương 25: Đường mập mờ

Sau khi hoạt động kết thúc, fans di chuyển ngược dòng, thậm chí có một số fan còn muốn đi theo Người quản lí vào thẳng hậu trường để ghi lại cảnh quay, nhưng bị bảo vệ ngăn chặn lại nên mới không đi theo nữa.

Lúc Hứa Ngư Sơ đang đi theo đám đông ra ngoài, nhận được tin nhắn của Thời Khâm, anh hỏi:「Không phải nói là muốn gặp tôi sao? Vậy em còn muốn gặp tôi nữa không?」

Hứa Ngư Sơ đột ngột dừng lại giữa đám đông. Cô siết chặt lấy điện thoại, giống như là bị bấm nút đóng băng, người đi phía trước có chút không chú ý mà đυ.ng phải vào vai của cô.

Tất cả mọi người đều vì anh mà đến, tất cả mọi người đều đang đổ xô về phía lối ra của hậu trường.

Thế nhưng bên tai cô lại không có bất kỳ một âm thanh nào, giống như là trong phim vô thanh, trong biển người đang đến và đang đi, nhân vật chính duy nhất dừng lại tại chỗ và chuẩn bị đi ngược dòng.

Giống như con cá bơi ngược dòng duy nhất trong đám đông này.

Thời gian chờ đợi đã quá lâu, lâu đến lúc Hứa Ngư Sơ phản ứng lại, phản ứng đầu tiên không phải là kinh ngạc vui mừng, mà là mờ mịt không biết nên làm thế nào.

Không ai trong đám đông biết được sự bất lực và dao động của cô.

Điện thoại rung lên, tin nhắn tiếp theo là--

「Tôi đang ở lối đi giao hàng bên phải nhà vệ sinh của tầng một.」

Trong toà nhà Trung tâm vạn người này, Hứa Ngư Sơ vừa nhỏ giọng xin lỗi người, vừa nắm chặt lấy điện thoại, sau đó, không hề quay đầu lại mà lảo đảo đi ngược dòng người.

Giữa một bước đi và một hơi thở, trong đầu cô hiện ra rất nhiều ý nghĩ lộn xộn.

Một bước, cô đang nghĩ

-- Em vì anh mà trèo đèo lội suối, vì anh mà trườn về phía trước, trong vai diễn một mình nhiều năm như thế-- Em chỉ vì anh, mà đến.

Một bước, đang nghĩ

-- "Nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng lại", hoá ra là thật, chỉ là tiếng vọng lại đến muộn này, đã đến muộn 6 năm.

Một bước, đang nghĩ

-- Cũng may, cũng may em đã quen với chờ đợi. Mà vận mệnh đối đãi thật tốt với người chờ đợi.

...

...

Trong đầu chợt loé lên đủ loại mảnh vỡ và ý nghĩ, thậm chí lúc Hứa Ngư Sơ chen lấn ra khỏi đám đông, đi về hướng nhà vệ sinh, mới chợt nhận ra rằng bản thân đang khóc.

Cô lập tức đứng yên tại chỗ, lặng lẽ lau đi nước mắt.

Anh nói: "Bắt được em rồi, thì anh sẽ không buông tay."

Thế nhưng, cô không bắt được anh, chỉ là nắm chặt lấy một chút hồi ức và sự yêu thích đó, nắm chặt đến hiện tại.

Hứa Ngư Sơ hít một hơi thật sâu, lặng lẽ điều chỉnh lại bản thân, cô nói với bản thân rằng, phải tự nhiên, phải kiềm chế, càng muốn thì càng phải kiên trì...

Trong lối đi đến nhà vệ sinh, có một vài fans đang trò chuyện, còn có người đợi bạn đang ngồi trên băng ghế bên cạnh và vuốt điện thoại, Hứa Ngư Sơ nhìn lên bảng chỉ đường, phòng giao hàng và nhà vệ sinh nằm ngược chiều nhau, một bên trái, một bên phải.

Lần theo bảng chỉ đường tìm được cửa của phòng giao hàng, ngay khi vừa đến cửa, liền bị người khác nắm lấy cổ tay, trực tiếp kéo vào trong.

.....

Có lẽ là bởi vì hoạt động của ngày hôm nay, vậy nên lối đi giao hàng hầu như là không có người, ngay cả đèn cũng chỉ có vài bóng bật sáng ở trên tường, ánh sáng càng mò mịt hơn.

Hứa Ngư Sơ dựa lưng vào trên cánh cửa Phòng cháy, cùm cụp một tiếng liền đóng cửa lại.

So với việc nhận ra khuôn mặt của Thời Khâm, thì thứ đầu tiên mà Hứa Ngư Sơ ngửi ra chính là mùi hương húng quế ở trên người của anh, và dáng vẻ tuấn tú của anh trong ánh đèn mờ.

Hình như anh cũng có chút khẩn trương, hơi thở trở nên dồn dập hơn, ngực cùng chìm trong bóng tối.

Hứa Ngư Sơ siết tay thành nắm đấm, trong lúc vô tri vô giác, lòng bàn tay đã ướt đẫm, cô ngẩng đầu lên, xuyên qua ánh sáng mơ hồ mà nhận ra ánh mắt của anh.

Thời Khâm có chút khẩn trương.

Rõ ràng vừa rồi khi hỏi Đỗ Cảnh chỗ nào có thông đạo ẩn nấp, khí thế vẫn còn rất cường đại, ngay cả khi Đỗ Cảnh nói rằng anh điên rồi cho nên mới dám chơi lớn như thế, anh cũng không nghe vào tai.

Chỉ là cảm thấy, có lẽ là bản thân đúng thật có chút xung động, nhưng thật sự là anh muốn gặp cô.

Cũng muốn thực hiện câu nói đó, nếu như em muốn gặp, thì tôi sẽ đến gặp em.

Vừa không muốn thất hứa, cũng muốn nói với cô rằng-- Mỗi câu mà tôi nói với em, đều rất nghiêm túc.

Thế nhưng khi thật sự đứng ở trong thông đạo giao hàng, hai người lại trầm mặc không nói, Thời Khâm bắt đầu căng thẳng, tay của anh vẫn còn đang nắm lấy cổ tay của cô, chỗ da thịt đυ.ng chạm hình nhưng có chút nóng, thiêu lòng người đến hốt hoảng.

Nó khiến cho anh có loại ảo giác kỳ diệu như đang ở trong giấc mơ của buổi sáng hôm nay.

Cũng là kiểu ánh sáng như thế này, Hứa Ngư Sơ cũng là đang trong tư thế dựa vào tường, dùng đôi mắt như thế nhìn chằm chằm vào anh trong chốc lát.

Hai người đều trầm mặc, nhưng bầu không khí lại mơ hồ không thể giải thích được mà nóng bỏng lên.

Thời Khâm dùng đôi mắt đen nhánh tràn đầy xâm lược kia mà nhìn chằm chằm vào Hứa Ngư Sơ, bởi vì ngược ánh sáng, mà cô không thể phân biệt được ánh mắt của anh.

Nhìn một lúc như thế, Thời Khâm mới hơi nghiêng đầu qua, yết hầu chuyển động lên xuống hai lần.

"Tôi..." Giọng nói phát ra mang theo một chút khàn khàn.

Trong lòng Hứa Ngư Sơ cũng cảm thấy tê dại, ngón tay liên tục co quắp, trái tim của cô đập loạn xạ lên, bởi vì khoảng cách cũng không quá gần, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh, cùng với ánh đèn mờ ảo bao trùm lấy bóng người của anh, tóc của anh được chiếu vào có chút mờ ảo, giống như là nhân vật bước ra từ trong hư ảo.

Chỉ có lòng bàn tay nóng bỏng và không ngừng tăng thêm lực, nói với cô, anh thật sự là lén chạy ra ngoài, chỉ vì để gặp cô một lần.

Giọng nói vừa phát ra liền tan biến ở trong bóng tối, không ai lên tiếng nữa, sau khi yên lặng xuống, tất cả những giọng nói nhỏ bé cũng trở nên nhạy bén.

Bên ngoài cửa có tiếng mấy người đang ồn ào, nhưng sự yên tĩnh trong thông đạo lại có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng hít thở nóng bỏng, nhiệt độ ở trên bàn tay, tiếng tim đập thình thịch khiến cho lòng dạ người khác rối bời.

Từ từ, mắt thích ứng với ánh sáng, Hứa Ngư Sơ phân biệt được ngũ quan bị ánh sáng tối che khuất của anh, vẫn sắc bén như cũ, đôi mắt đen nhánh kia hơi rũ xuống, khiến cho trái tim của người khác chìm đắm.

Hứa Ngư Sơ há miệng, lại hít sâu một hơi, muốn nói gì đó, nhưng não và nhịp tim bởi vì không khí như thế này, kích động đến mức không thể suy nghĩ được.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một đoạn đối thoại.

"Đi đến đây đi! Có thang máy vận chuyển hàng, có thể trực tiếp xuống -2."

"Aiya, hay là chúng ta đợi thêm một chút đi, tôi cảm thấy thang máy vận chuyển hàng hoá rất bẩn!"

"Cũng không phải là rất bẩn, chỉ là có hơi gồ ghề một chút... Cô nhìn xem, cửa thang máy có bao nhiêu người đang đứng xếp hàng, rồi lại nhìn xem ở cổng chen chúc thế nào, chuyến bay buổi tối của cô sắp không đuổi kịp rồi."

"Được rồi... Thật là khó quá đi, bay đi trong ngày rồi còn phải bay về trong ngày--"

Trong lòng Hứa Ngư Sơ chợt dấy lên, cô đột nhiên nhìn về phía Thời Khâm, nếu như bọn họ thật sự đi đến đây, vậy thì chắc chắn sẽ đυ.ng phải cô và Thời Khâm đang ở chung với nhau!

"Làm sao bây giờ!" Hứa Ngư Sơ thấp giọng lên tiếng, ghé vào bên cạnh Thời Khâm.

Ngũ quan của Thời Khâm lập tức bị hơi thở của Hứa Ngư Sơ chiếm cứ, hơi thở này quá quen thuộc, đây chính là thủ phạm khiến cho đêm qua anh trằn trọc mãi không ngủ được.

Lông mi của anh rũ xuống, trong nháy mắt, hai mắt âm thầm rớm nước.

Hứa Ngư Sơ thấy anh không có phản ứng, liền kéo lấy vạt áo của anh lắc mấy cái, thời khắc nguy hiểm này, tại sao anh lại bình tĩnh như thế chứ? Cô gấp đến mức giậm chân tại chỗ luôn rồi.

Tiếng người càng lúc càng gần.

Nhịp tim của Thời Khâm đập từng tiếng từng tiếng một, đột nhiên trầm xuống, anh hơi cúi đầu xuống, ánh mắt ngang tầm với cô, sau đó nở một nụ cười, nói nhỏ vào bên tai của cô, "Đừng sợ."

Trái tai của Hứa Ngư Sơ cảm nhận được hơi nóng phun ra, toàn thân tê dại, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Thời Khâm kéo chạy về phía trước.

Mái tóc đen xoăn nhẹ xoã trên vai của anh, chưa kịp chạy mấy bước, thì đã bị anh dẫn vào chỗ rẽ bên cạnh thông đạo, sau đó đóng cửa lại.

Hứa Ngư Sơ mới phát hiện, thì ra thông đạo giao hàng này rất dài, cứ cách một vài mét là có một ngã ba nhỏ, vừa rồi ánh sáng không rõ, nên cô chưa nhìn thấy.

Thời Khâm nắm chặt lấy bàn tay, sau đó trốn sau cánh cửa.

Tuỳ lúc, cánh cửa bị mở ra, đoạn đối thoại mơ hồ nghe thấy lúc nãy, đã có thể nghe thấy rõ ràng ở trong hành lang.

"Ấy, nói thật thì Thời Khâm không ăn ảnh cho lắm, dưới ống kính còn đẹp trai hơn nhiều so với trên máy ảnh.. hahaha, sao mình lúc đó không nộp hồ sơ vào trường đại học ở thành phố Bắc Kinh nhỉ!"

"Cậu đến thành phố Bắc Kinh cũng không thể học cùng trường đại học với anh ấy, mỗi năm cũng chỉ có vài người được nhận vào học thôi."

"Mẹ nó, tại sao người này làm chuyện gì cũng giỏi như thế chứ, quan trọng là còn đẹp trai như thế? Mình bất lực! Còn có thể trách mình xem Thời Khâm là giấc mộng của con gái sao?"

"Cậu có cảm thấy trạng thái hôm nay của Thời Khâm có chút kỳ lạ không?

"Hả... hình như là có chút?"

"...Màn phỏng vấn cuối cùng của hôm nay, còn có một vài câu, sao mình lại cảm thấy, có phải là anh ấy đã yêu đương rồi hay không?"

Lời này vừa nói ra, nhịp tim của Hứa Ngư Sơ liền đập liên hồi, vô thức mà nhìn qua Thời Khâm đang ngồi xổm ở bên cạnh.

Bên hông hàng hiên không có ánh sáng, gần như là tối đen, Hứa Ngư Sơ theo bản năng mà tìm ánh mắt của Thời Khâm, nhưng không hề nhìn thấy gì cả, nhưng khoảng cách rất gần,có thể cảm nhận được hơi nóng mà anh phả trên vai mình.

Ái muội lại thu hút.

Hình như anh cũng nghe thấy cuộc đối thoại của fan, cười khẽ một tiếng, dùng hơi thở mờ nhạt như không mà nói một câu, "Có rõ ràng như thế sao?"

Hứa Ngư Sơ bị câu nói của anh làm cho giật mình, tay khẽ run lên, như thể đột nhiên nhận ra anh vẫn luôn nắm lấy tay của mình.

Lòng bàn tay nóng ẩm, Hứa Ngư Sơ giống như là bị bỏng vậy, không tự chủ được mà co quắp lại, tay của cô mở ra rồi lại co vào, bất lực giống như tâm trạng của cô lúc này.

Sau đó, cô cảm nhận được, lòng bàn tay bị đối phương siết chặt hơn một chút, lại từ từ buông lỏng.

Cuộc đối thoại và tiếng bước chân dần dần trôi xa--

"Mẹ nó! Mặc dù mình cũng có loại dự cảm này! Nhưng lại cảm thấy anh ấy sẽ không như thế đâu!Không phải là vẫn luôn không có hứng thú với yêu đương sao? Phim tình cảm cũng không nhận... Tuyệt đối đừng đó!! Giấc mộng của con gái không muốn đối mặt đâu!"

"Nhưng mà, mình cảm thấy ở trong giới giải trí cũng không có mẫu hình mà anh ấy thích đúng không? Mình thật sự là nghĩ không thông, anh ấy thích mẫu người như thế nào chứ..."

"Mình cảm thấy, anh ấy là..."

....

....

Thời Khâm vẫn luôn nắm lấy tay của cô, bắt đầu từ lúc ngồi xổm xuống trốn người khác, các giác quan bị chiếm giữ bởi hơi nóng ẩm ướt của lòng bàn tay, giống như là thuỷ triều vậy, từng đợt từng đợt lắc lư, khiến cho lòng người rối như tơ vò.

Cảm nhận được ngón tay của cô hơi co quắp lại, rồi dần dần mở ra, giống như là đang đấu tranh với sự gò bó của anh.

Bóng tối chỉ phóng đại cảm giác, cảm giác đau rát giống như bị kiến cắn này, từ từ xuyên thấu tim gan, khiến cho người ta phải kìm nén sự vội vàng và bồn chồn kỳ lạ.

Thời Khâm theo bản năng mà nắm chặt lấy tay của cô.

Chính là không muốn buông ra.

Nhưng những đầu ngón tay đang run rẩy của Hứa Ngư Sơ, lại đang nhắc nhở anh về sự mạo phạm đột ngột, lý trí ngay lập tức quay trở lại, anh dần dần buông tay của cô ra.

Vừa mới buông ra chưa lâu, liền cảm thấy lòng bàn tay của anh bị ngón út của đối phương đυ.ng nhẹ vào, giống như là mang theo một luồng điện, từ ngón út chậm rãi truyền khắp cơ thể.

Ngón út nhẹ nhàng quấn lấy ngón út của anh, sau đó lắc lắc.

Giống như lúc nhỏ, bí mật thầm lặng và ngây thơ.

......

Trái Cà Chua đang đợi Hứa Ngư Sơ ở lối ra của toà nhà Vạn Hoà.

Fans của Thời Khâm đến quá đông, sảnh ở tầng một đã kín chỗ, các tầng còn lại cũng đều bị fans vây kín. Sau khi kết thúc, bảo vệ trật tự giải tán các fans rời khỏi, chỉ là ra khỏi cửa thì cũng đã tốn gần một tiếng đồng hồ.

Trái Cà Chua·Phương Kì An vừa mới gọi điện thoại cho Hứa Ngư Sơ, qua một lúc lâu mới bắt máy, cô vẫn chưa kịp nói gì, thì Thập Ngư đã luống cuống nói lập tức ra liền.

Qua một lúc lâu sau thì Hứa Ngư Sơ mới đi ra, chỉ là mặt rất đỏ, chuyện này khiến cho Trái Cà Chua rất hoang mang, "Thập Ngư, chị chỉ là đi vệ sinh mà sao mặt lại đỏ như thế chứ?"

Nhớ đến cảnh tượng vừa rồi cùng với Thời Khâm, Hứa Ngư Sơ trong vô thức mà giơ tay lên mặt, muốn hạ nhiệt, "Có lẽ, vừa rồi quá đông người."

"Đúng đó." Trái Cà Chua gật đầu, "Khí thế này đúng thật là quá lớn rồi, giống như là Concert vậy."

Liếc mắt qua là đã nhìn nhất các fans lần lượt đi ra, Trái Cà Chua nắm lấy tay của Hứa Ngư Sơ đi về phía tàu điện ngầm, "Chúng ta cũng về thôi... hắc hắc, hôm nay siêu thoại chắc chắn sẽ rất náo nhiệt."

Bây giờ không phải là giờ cao điểm của buổi tối, tàu điện ngầm cũng không có nhiều người, Hứa Ngư Sơ và Trái Cà Chua tìm vị trí trống, sau đó ngồi xuống. Trái Cà Chua vừa mới ngồi xuống thì liền bắt đầu lướt điện thoại, lướt đủ các nền tảng xã hội ở trong nhóm QQ.

Cô lướt chưa được bao lâu, liền kích động mà vỗ vào vai của Hứa Ngư Sơ, "Thập Ngư, chị mau xem nè! Thời Khâm lại lên hotsreach rồi! Lần này lại là tình yêu!"

Hứa Ngư Sơ nghe thấy lời này thì liền nhìn qua điện thoại của cô bé, bảng tin mới của Hotsreach lại tăng thêm Tag #Tính_khả_năng_yêu_đương_của_Thời_Khâm.

Nằm ở Top3.

Top1 và Top2 lần lượt là" #Hoạt_động_offline_của_Thời_Khâm và #Ảnh_chưa_qua_chỉnh_sửa_của_Thời_Khâm

Ngay cả vị trí Top4 của Hotsreach cũng là do bên thương hiệu mua quảng cáo, #Đại_sứ_toàn_cầu_D

Cũng có rất nhiều người đang đăng bài trên Weibo.