Chương 17: Tình yêu giống như là rêu, gặp ánh sáng liền sẽ khô héo.

Sự xuất hiện đột ngột của Lý Thiến, đã đánh đứt cuộc nói chuyện của hai người, cũng khiến cho Thời Khâm đột ngột nhận ra, Hứa Ngư Sơ không có ăn uống đàng hoàng, chỉ lo cùng mình nói chuyện.

Anh có chút ngại ngùng.

Hứa Ngư Sơ đứng lên, trong cơn gió thổi đến, cười dịu dàng, "Không sao, em rất vui vẻ. Tâm trạng tốt rồi, bệnh cũng sẽ nhanh chóng khỏi."

Thời Khâm cầm đồ lên, cùng với Lý Thiến đưa Hứa Ngư Sơ về phòng, anh dừng lại cách căn phòng một đoạn, "Không tiện qua đó lắm, quay về nghỉ ngơi thật tốt."

Hứa Ngư Sơ và Lý Thiến hiểu rõ, dù sao thân phận của anh ở đây, nửa đêm xuất hiện ở trước cửa phòng khách sạn của nhân viên công tác nữ ở đoàn phim, đối với anh và Hứa Ngư Sơ mà nói, đều không phải là tai tiếng tốt gì.

Hứa Ngư Sơ định cởϊ áσ khoác ra trả lại cho anh, nhưng bị Thời Khâm chặn lại, "Mặc vào đi, gió ở tỉnh thổi lạnh. Khỏi bệnh rồi hẵng trả lại cho tôi."

Vừa nói anh vừa đưa hộp thuốc mua trước đó qua, khóe môi khẽ giật lên, "Nghe nói cô bị bệnh, nên mua lúc trên đường trở về."

Hứa Ngư Sơ cầm lấy thuốc, trên tay vẫn cầm hộp thuốc vẫy tay với anh, giọng điệu mang theo mấy phần nhẹ nhàng và xinh đẹp: "Cảm ơn, tôi sẽ uống thuốc đàng hoàng~"

Thời Khâm hơi nhướng mày lên, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

.....

Lý Thiến đưa Hứa Ngư Sơ vào phòng, nghĩ đến chuyện cô ở trên sân thượng, liền không nhịn được mà lải nhải một phen: "Bệnh này của em là không muốn khỏi nữa đúng không? Có thể hóng gió nửa tiếng? Cơm còn chưa ăn!"

"Em mặc áo khoác rồi mà." Hứa Ngư Sơ nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng xoay mấy vòng, "Không lạnh chút nào."

Lý Thiến bị cô làm cho vừa tức vừa buồn cười: "Bây giờ em là đang ngập tràn trong nước, Thời Khâm cho em chút ngọt ngào, là em liền không quan tâm đến những chuyện khác!"

"Sao có thể chứ?" Hứa Ngư Sơ cảm thấy tinh thần hiện tại của mình rất tốt, cô nâng mắt lên, trong ánh mắt hiện lên ý cười, "Anh ấy cho không phải là một chút ngọt ngào, mà là ngọt ngào rất lớn."

"....."

Lý Thiến nhìn cô mà không nói lên lời một lúc, sau đó thở dài lắc đầu, "Chị biết em thích cậu ấy, chị cũng không để ý đến việc em với cậu ấy tiếp xúc quá phô trương."

Hai người này tiếp xúc thật sự là có chút lộ liễu rồi, những người ở gần một chút, đều có thể nhận ra được phản ứng từ trường của hai người này không đúng lắm.

"Nếu như em đã thích cậu ấy, là fan của cậu ấy, thì em nên biết, thể chất của cậu ấy chính là gió tanh mưa máu. Mặc dù cậu ấy không để ý đến fans, cũng không quan tâm vòng fan gì đó, nhưng ai mà không yêu thích thiếu niên tài mạo song toàn phóng túng ngang ngạnh chứ? Fan bạn gái, fan mama gì gì đó của cậu ấy, không thể tuỳ tiện đánh giá thấp đâu."

Nói đến đây, Lý Thiến vừa cau mày bày canh gà, cháo thịt, hoa quả ra, vừa thấp giọng nói, "Cậu ấy có thể hot như bây giờ, đương nhiên là có mấy phần thực lực. Nhưng ở thời đại lưu lượng này, fans cũng mang đến cho cậu ấy một giá trị thương mại khổng lồ."

"Bản thân em cũng có theo dõi cậu ấy, cũng nên biết những tai tiếng, mặc dù bản thân cậu ấy không quay bất kỳ bộ phim tình cảm nào, những bộ phim nhận cũng là có cốt truyện phức tạp hoặc là tình cảm ít ỏi, nhưng chính vì như thế, cũng không thể chặn được những diễn viên trong đoàn truyền ra gì đó, bên ngoài chính là các loại gió tanh mưa máu..."

Hứa Ngư Sơ ngồi trên bàn, ngẩn ngơ nhìn vào những món ăn đang bày phía trên.

Lý Thiến để đũa và thìa ở trước mặt cô, nhắc nhở "Ăn lúc còn nóng." Bản thân cũng ngồi đối diện với Hứa Ngư Sơ, "Yêu đương với minh tinh, chính là giống như rêu ở một góc ẩm thấp, gặp ánh sáng liền khô héo."

"Nếu như em thật sự muốn có kết quả với cậu ấy, nhất định phải từ từ đến, không thể quá nóng lòng, cũng không thể quá đầu tư vào bản thân." Lý Thiến nghĩ đến gì đó, giễu cợt nói: "Loại sinh vật đàn ông này, thói hư tật xấu rất nhiều. Em càng yêu mà không có bản thân, thì bọn họ sẽ càng tự mãn, ngược lại chỉ cần em không xem trọng bọn họ, thì bọn họ sẽ liền đuổi theo."

Hứa Ngư Sơ trầm mặc uống canh gà, suy nghĩ một lát, hỏi Lý Thiến một câu: "Thiến Thiến, chị đã thích minh tinh bao giờ chưa?"

"Không phải loại thích của fans, mà là kiểu muốn cùng với người đó yêu đương?" Hứa Ngư Sơ lại bổ sung thêm một câu.

Câu hỏi này khiến cho Lý Thiến nhướng mi lên, nở ra một nụ cười không rõ ràng, "Có chứ. Chị còn từng yêu đương với minh tinh."

Hứa Ngư Sơ mở to hai mắt, có chút kinh ngạc. Mặc dù cô quen biết Lý Thiến cũng không tính là lâu, nhưng cũng đã hơn một năm, hợp tác mấy lần, Hứa Ngư Sơ cho rằng tính cách của Lý Thiến thẳng thắn, lại thận trọng, lý trí độc lập, là một người phụ nữ có năng lực mạnh và tinh thần độc lập.

Thậm chí còn nghe thấy Lý Thiến từng nói, trong giới giải trí không có tình cảm lâu dài.

Lý Thiến rất xinh đẹp, thỉnh thoảng có diễn viên trong đoàn muốn bắt chuyện, muốn phát triển thêm một chút, nhưng Lý Thiến đều bình tĩnh và từ chối một cách khéo léo.

Cô ấy nói cô ấy đã nhìn thấy quá nhiều vui buồn li hợp của giới giải trí, cho dù tìm đối tượng cũng tuyệt đối không tìm người trong giới.

Hứa Ngư Sơ luôn cho rằng, cô ấy không muốn yêu đương với minh tinh, là bởi vì cô ấy đã nhìn thấy quá nhiều mặt tối ở trong giới. Càng huống hồ, tính cách truy cầu sự nghiệp của cô ấy rất mạnh, cho dù có yêu đương với minh tinh, cũng sẽ không quá ép dạ cầu toàn trong đó.

Không ngờ rằng cô ấy lại từng yêu đương với minh tinh.

"Có gì mà kinh ngạc như thế chứ?" Lý Thiến cười một cách hào phóng, "Thời còn trẻ ai mà không có lúc không hiểu chuyện."

Hứa Ngư Sơ thăm dò nói, "Vậy nên, chị mới khuyên em như thế sao?"

Lý Thiến "ừm" một tiếng, nói đến đoạn tình yêu hoang đường lại cẩu huyết kia của mình.

Năm 21 tuổi cô gia nhập vào giới, bắt đầu từ vị trí trợ lý điều hành ở cấp cơ sở của người mới.

Nhà của Lý Thiên so với Hứa Ngư Sơ, đương nhiên không tính là có tiền, nhưng gia đình cũng sung túc, mẹ là chủ nhiệm của bệnh viện, ba làm một chút kinh doanh nhỏ, cũng xem là giàu có nhỏ.

Chỉ là chút tiền này, đặt trong giới giải trí mà nhìn, thì cũng không hay ho gì, thậm chí còn xem là gia cảnh ở tầng dưới cùng.

Nhưng may mắn là cô có thể chịu khổ, lại thông minh lanh lợi, có thể nắm bắt mọi cơ hội đến với mình.

Nguyên nhân mà Lý Thiến gia nhập giới giải trí rất đơn giản, chính là khi còn học cấp hai, đã theo đuổi một bộ phim truyền hình không tệ. Đạo diễn, diễn viên và biên kịch đều vẫn còn, chỉ là các loại đạo cụ hậu cần khách quan đều quá dở tệ.

Lúc đó cô vẫn đang mê nam chính, bị tức đến chết, nên đã lập lời thề rằng sẽ tham gia vào kế hoạch tổng thể trong tương lai, khiến cho các tác phẩm trong tay của cô đều nghiêm túc và hay ho.

Vì nguyên nhân mà bản thân cũng không rõ ràng này, mà cô bắt đầu tiêu tiền sinh lực quan tâm, lúc đăng ký thi đại học cũng là lựa chọn Học viện Truyền thông.

Từng bước từng bước như thế, Lý Thiến bước đi chăm chỉ và nghiêm túc, mặc dù cũng gặp phải những chuyện tồi tệ, nhưng chỉ cần biết mục đích, thì những chuyện này đều có thể cắn răng mà qua.

Lý Thiến năm 23 tuổi, là giám đốc điều hành đầu tiên đã lên kế hoạch cho một bộ phim, sau đó, cô ấy gặp phải một người. Anh ta là một minh tinh nhỏ tuyến 18, là nam ba không có nhiều cảnh đóng trong bộ phim.

Tính tình của người này nhã nhặn, lúc cười lên sẽ có một núm đồng tiền rất sâu ở bên trái.

Lần đầu tiên Lý Thiến gặp anh ta thì đã nhớ kỹ, bởi vì anh ta đã tặng mình một đoá hoa lựu.

Sau khi tách ra, Lý Thiến có hỏi anh ta, vì sao lại tặng mình hoa lựu. Anh ta không nói gì, chỉ là cười cười nhìn vào cô ấy.

Vô cùng tự nhiên, sau một tháng quay phim, hai người liền yêu đương.

Lúc phim được phát sóng, được đón nhận rất nồng nhiệt, anh ta là nam ba cũng dần dần được chú ý đến. Khi đó Lý Thiến cũng đã tích luỹ được một số quan hệ, sử dụng nguồn tài nguyên của mình mà tạo thêm độ hot cho anh ta.

Một bộ phim điện ảnh bạo, một chương trình nổi tiếng, lại cộng thêm một bộ phim ra khỏi vòng, khiến cho sự nghiệp của anh ta như mặt trời mọc ban trưa, đồng thời cũng đưa anh ta lên nghệ sĩ tuyến 2.

Nhưng kéo theo sự nổi tiếng, còn có sự phơi bày của tình cảm.

"Sau đó thì sao?" Hứa Ngư Sơ nghe vô cùng chăm chú.

Lý Thiến cười ngẩn ngơ, biểu hiện nhẹ nhàng nói: "Sau đó thì chia tay."

"Là anh ta chủ động nhắc đến sao?"

"Không phải, là chị nhắc đến." Lý Thiến nhẹ nhàng nói, "Khi tình cảm thuần thuý trộn lẫn quá nhiều, thì sẽ mất đi trái tim vốn có, cả hai chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Không bằng nên dừng lại ở thời điểm tốt nhất."

"Vậy nên, nếu như em đã thích Thời Khâm, thì nên suy nghĩ thật tốt, những tình huống mà em sẽ phải đối mặt."

Hứa Ngư Sơ đứng dậy đi đến bên cạnh ôm lấy Lý Thiến, nói nhỏ bên tai của cô ấy: "Thiến Thiến, em biết con đường này của chị, đi rất khó khăn. Nhưng em thích anh ấy, càng thích hơn, càng lâu hơn so với tưởng tượng của chị."

Lý Thiến cũng không còn cách nào với cô, cười không có tính khí, hơi nghiêng đầu nhìn vào cô, "Cậu ấy đã hạ mê dược gì với em thế? Rốt cuộc em thích gì ở cậu ấy?"

Hứa Ngư Sơ vùi vào cổ của cô ấy, có chút làm nũng: "Có lẽ kiếp trước anh ấy vì em mà chết, vậy nên kiếp này em mới một lòng một dạ như thế."

Lý Thiến cũng cười lên.

Hai người nói chuyện một lúc, sau khi Lý Thiến giám sát Hứa Ngư Sơ ăn cơm xong, lại uống thuốc rồi mới rời đi.

Lúc Hứa Ngư Sơ đang nằm trên giường, mới nhìn thấy Thời Khâm gửi cho cô một tin nhắn, nói cô nghỉ ngơi thật tốt, đừng hóng gió lạnh nữa.

Sau khi gửi xong「Tuân lệnh.JPG」, lại gửi thêm câu "chúc ngủ ngon".

.....

Câu chuyện của Lý Thiến khiến cho Hứa Ngư Sơ nghĩ rất lâu. Thích và ở bên nhau là hai chuyện. Càng đừng nói đến, đối tượng là Thời Khâm, có lẽ còn khó khăn hơn rất nhiều so với bản thân nghĩ.

Thế nhưng.

Sẽ luôn có cách. Cô nghĩ.

Sau đó mê man mà ngủ thϊếp đi, Hứa Ngư Sơ không biết tại sao, trong giấc ngủ càng khiến cho cơ thể của cơ khó chịu hơn, một lúc thì nóng một lúc lại lạnh, trong lúc ý thức mơ màng, cô cảm thấy có lẽ bản thân lại phát sốt rồi.

.....

Ngày hôm sau, tin tức Hứa Ngư Sơ bị bệnh nặng phải đưa đến bệnh viện đã bị truyền ra.

Sau khi Thời Khâm biết được, lúc quay phim đều không tập trung. Cảm thấy vì tối hôm qua để cô hóng gió nên mới dẫn đến bệnh tình thêm nặng hơn.

Sau khi quay xong, Thời Khâm liền muốn đến bệnh viện, Đỗ Cảnh có khuyên cũng không khuyên được, chỉ có thể đi cùng với anh, nhưng trong lòng không nhịn được mà oán thầm: Tôi là nói anh nên đi đi lại lại nhiều hơn, chứ không phải nói anh nhất thiết phải mờ mờ ảo ảo mà đi đến.

Thực ra, dựa theo vị trí của Thời Khâm, tuỳ ý đến bệnh viện sẽ dễ gây ra một số lời đàm tiếu, nếu như còn chụp được chung khung ảnh anh và Hứa Ngư Sơ ở bệnh viện, nói không chừng kế hoạch tiếp thị đều sẽ sắp đặt cho Thời Khâm là sắp có con riêng rồi.

Thế nhưng Đỗ Cảnh không quản được Thời Khâm.

Anh có thể đánh nhau với Thành Cương ở phía sau sân khấu, càng đừng nói chỉ là đến bệnh viện để thăm bệnh nhân, Đỗ Cảnh có thể quản được sao?

Thời Khâm đến thăm mấy lần, Hứa Ngư Sơ đều là đang ngủ, để mấy quyển sách và trái cây xong liền rời đi.

Chuyện Hứa Ngư Sơ bị bệnh, đến ngày thứ 3 bị Thẩm Lạc Trí biết được, anh liền trực tiếp nói thẳng với đạo diễn và nhà đầu tư, muốn đưa Hứa Ngư Sơ trở về.

Ngày hôm sau liền bay thẳng đến Thành phố Nam Vân để đưa Hứa Ngư Sơ đi.

Thời Khâm đến bệnh viện phát hiện người đã được chuyển đi, lúc này mới biết chuyện, quay về hỏi Vũ Chấn, ông nói với bản thân: "Sơ Sơ xin nghỉ thêm một tuần, quay về Bắc Kinh để dưỡng bệnh, khỏi rồi thì liền quay lại."

Thời Khâm không nói chuyện, nhưng gọi điện thoại cho Hứa Ngư Sơ lại là trạng thái đang liên hệ.

Đỗ Cảnh cũng vừa mới sắp xếp lịch trình tháng này cho anh: "Mấy ngày nay cậu phải bắt kịp thời gian, nhanh chóng quay xong, chúng ta đã xin nghỉ 3 ngày."

"Lần trước đã trao đổi thời gian với trợ lý của chị Tây Vân, bữa ăn thương mại của họ là 7 giờ tối thứ bảy này, ở toà nhà Khuể Vân."

"1 giờ chiều Chủ nhật có hoạt động thương hiệu ở Toà D, cậu phải tham gia. Còn dư một ngày--"

"Dư một ngày cũng không cần sắp xếp gì cho tôi nữa, tôi có việc phải làm."Thời Khâm cắt ngang sự sắp xếp của anh ta.

Đỗ Cảnh nhìn qua anh, cong môi lên, "Được, không sắp xếp, cậu tự mình xử lí."