Chương 18: "Thật là trùng hợp."

Hứa Ngư Sơ phải nằm viện 3 ngày ở Bắc Kinh, hai ngày trước hạ sốt rồi lại sốt, sốt rồi lại hạ sốt.

Đợi đến lúc Hứa Ngư Sơ hoàn toàn hạ sốt, cũng đã quay mấy ngày, cuối cùng cô cũng từ tay của Thậm Lạc Trí lấy lại điện thoại-- anh trai vừa bị bệnh là không xem điện thoại, chuyên tâm dưỡng bệnh là chính, cũng thu luôn điện thoại của Hứa Ngư Sơ.

Thế nhưng cũng may là Thẩm Lạc Trí cũng không quá chuyên chế, ít nhất trước khi tịch thu, đã để cho cô nói với mọi người, mấy ngày này bản thân sẽ không lên mạng, có lẽ sẽ không liên lạc được với cô.

Nhưng Hứa Ngư Sơ không ngờ rằng, vừa mở điện thoại, liền nhìn thấy không ít tin nhắn của Thời Khâm. Cũng có tin nhắn của Lý Thiến, đạo diễn Vũ Chấn và những người khác.

Mặc dù đã nói với Thời Khâm, bản thân sẽ ngắt kết nối, không tiện trả lời, nhưng mỗi ngày anh vẫn gửi qua không ít tin nhắn.

Hỏi tình trạng gần đây của cô, có phải là đã khoẻ hơn một chút, còn lại là chụp một số hình ảnh của đoàn phim, nói với cô là đã quay đến cảnh nào.

Còn có hỏi cô là ở bệnh viện nào, anh có thể dành một chút thời gian để đến thăm.

Cũng có nói: "Sớm ngày quay lại."

Nửa người của Hứa Ngư Sơ dựa vào giường, nhìn vào những tin nhắn này, cảm giác trong lòng thật sự rất lấp đầy. Chính là cảm thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Thẩm Lạc Trí ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không khỏi cười giễu một tiếng, "Xem gì thế, nằm viện mà cũng vui vẻ như thế, có phải là ngốc hay không."

Trên mặt Hứa Ngư Sơ tươi cười, cúi đầu vừa trả lời tin nhắn, vừa tranh thủ nhìn lên, nhìn qua Thẩm Lạc Trí cười ngọt ngào, "Cảm ơn anh trai~ anh trai vất vả rồi~"

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, nhưng đôi mắt sáng ngời cười rất ngọt ngào, khoé môi của Thẩm Lạc Trí nâng lên, giơ tay lên gõ vào trán của cô, "Lần sau có chuyện mà không nói ngay với anh, thì xem anh xử em như thế nào! Muộn một chút rồi đưa em về nhà, nghỉ dưỡng cho thật tốt, ba mẹ cũng trở về rồi, vừa đúng lúc để ba mẹ dạy dỗ em."

Hứa Ngư Sơ "ồ" một tiếng, "Ba mẹ về rồi sao? Không tiếp tục chơi nữa sao?"

Thẩm Lạc Trí tức giận nhìn qua cô, "Em cũng đã nằm viện mấy ngày rồi, ba mẹ làm gì còn tâm trí mà chơi nữa, trực tiếp về nhà rồi, tối nay là em có thể gặp được."

Hứa Ngư Sơ gật đầu, "Được thôi, em cũng nhớ ba mẹ rồi."

Từ lúc Thẩm Lạc Trí có thể một mình đảm đương một phía là ba mẹ liền đi du sơn ngoạn thuỷ, cô cũng phải qua một khoảng thời gian rất lâu mới có thể gặp được.

Thẩm Lạc Trí vừa ngồi một lúc thì liền rời khỏi, chuyện của anh ấy rất nhiều, không thể nào luôn ở bên cạnh cô, Hứa Ngư Sơ vẫy vẫy tay tạm biệt, trước khi đi anh ấy lại nói, sẽ sắp xếp người đến đón cô xuất viện về nhà.

Hứa Ngư Sơ trả lời tin nhắn của Thời Khâm chưa được bao lâu, anh liền gọi điện đến.

Nhìn thấy giao diện cuộc điện thoại đột nhiên hiện lên, trái tim của Hứa Ngư Sơ liền thắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mới nhận điện thoại, "Alo--"

"Alo."

Thời Khâm vừa hoàn thoàn một đoạn quay chạy bộ, vừa quay xong liền thấy tin nhắn của cô, hơi thở của anh còn chưa bình tĩnh trở lại, vừa gọi điện thoại, vừa điều chỉnh hơi thở, hơi thở không tránh khỏi mang theo chút hổn hển.

Một khoảng thời gian, hai người đều trầm mặc.

Bên tai có tiếng gió rít gào, Thời Khâm đứng ở lỗ thông gió trên sườn núi, tóc trên trán bị gió thổi rối tung, trái tim của anh đập liên hồi, không biết có phải do vừa rồi đã chạy quá sức hay không, hay là vì một nguyên nhân khác.

".... Sức khoẻ của cô thế nào rồi?" Thời Khâm vừa nói, âm thanh liền bị thổi bay.

"Đã không còn vấn đề gì rồi." Ngữ khí của Hứa Ngư Sơ vội vàng, cô biết Thời Khâm sẽ cảm thấy là bởi vì mình, mới khiến cho bệnh của cô thêm nặng hơn, thế là thản nhiên nói: "Thể chất của tôi là như thế, trước đây còn là mấy ngày liền, lần này đã rút ngắn rồi."

Thời Khâm "ừm" một tiếng, nhưng không tin, "Bác sĩ nói như thế nào?"

"Chính là có chút không quen đất nước, nhiệt độ cơ thể hơi cao một chút, thực ra ngày đầu tiên trở về đã đỡ nhiều rồi. Chủ yếu là do anh trai của tôi lo lắng, để cho tôi nghỉ ngơi thật tốt, mới không có điện thoại." Hứa Ngư Sơ nói thật là lợi hại, nói khoác vô cùng có khuôn mẫu.

Thời Khâm trầm mặc một lúc, rồi mới hỏi cô: "Khi nào mới quay lại?"

Hứa Ngư Sơ nghĩ một lát: "Chắc là tuần sau."

Cũng sắp cuối tuần rồi, về nhà nghỉ ngơi hai ngày, tuần sau quay lại là vừa khớp.

"Vậy vừa khéo." Anh cười nói.

Hứa Ngư Sơ nghi hoặc nói: "Cái gì?"

"Vừa khéo cuối tuần tôi về Bắc Kinh, tôi đến thăm cô nha?" Anh nói vừa tự nhiên vừa thẳng thắn, giống như anh là một người bình thường, có thể dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người mà có thể tuỳ ý thăm hỏi.

.....

Đến chiều, Hứa Ngư Sơ liền bị đưa về nhà.

Vừa đến nhà, mẹ nhìn thấy cô trong tình trạng yếu ớt, đau lòng hối hận vì mình không biết sớm hơn. Ba cũng kiểm điểm lại chính mình, cho rằng không thể thấy Sơ Sơ trưởng thành rồi thì có thể hoàn toàn yên tâm, mà còn cần phải để ý đến tình trạng gần đây của cô, thuận tiện la rầy Thẩm Lạc Trí vì đã không chăm sóc tốt cho em gái.

Chuyện này thật sự oan ức cho Thẩm Lạc Trí, Hứa Ngư Sơ chuyển chủ đề, "Ba ơi, con muốn ăn canh gà mà ba nấu."

"Không có vấn đề, mấy ngày nay ba sẽ xuống bếp nấu đồ ngon để bồi bổ cho con, hai ngày này muốn ăn món gì thì ba sẽ làm món đó cho con." Ba Thẩm dịu dàng vỗ vào vai cô nói.

Hứa Ngư Sơ ở nhà suốt một ngày rưỡi, chỉ là có chút không thể kháng lại sự quan tâm tỉ mỉ chu đáo của mẹ, cô tìm thấy một biên tập xuất bản hợp tác, chuẩn bị thương lượng hợp đồng cho quyển《Đường Biên Màu Trắng》.

Vừa khéo đều ở Bắc Kinh, sau khi Hứa Ngư Sơ thuyết phục mẹ đến thẩm mỹ viện để điều dưỡng, bản thân liền hẹn biên tập ra ngoài, thuận tiện hít thở không khí.

Thực ra, kịch bản《Đường Biên Màu Trắng 》chuyển thể thành tiểu thuyết, đã hoàn thành được một khoảng thời gian rồi. Hứa Ngư Sơ đã kiểm tra lại thêm một lần, mới xem là hiệu đính.

Phối hợp với phim ảnh để tuyên truyền truyện thực thể, cũng là mô hình phổ biến trong những năm gần đây, hơn nữa, năng lực kiểm soát chữ của Hứa Ngư Sơ vốn đã xuất sắc, các phim đã chiếu trước đây được chuyển thể thành tiểu thuyết cũng giành được rất nhiều đánh giá tốt.

Vậy nên sau khi《Đường Biên Màu Trắng 》được Vũ Chấn phê duyệt thành phim, không ít nhà xuất bản đã tìm đến. Hứa Ngư Sơ tiếp tục gia hạn hợp đồng với Nhà xuất bản Unicorn mà cô đã hợp tác trước đây.

.....

Địa điểm hẹn là ở một quán cà phê nhỏ, phong cách trang trí kiểu Châu Âu, trong tiệm còn có âm nhạc êm dịu.

Sau khi Hứa Ngư Sơ ký xong hợp đồng, liền chuyển ổ đĩa flash USB cho biên tập, "Làm phiền chị rồi. Đây là phần trên, còn phần dưới nằm ở trong máy tính ở đoàn phim, không có đem đến đây, lúc về tôi sẽ gửi cho chị."

Biên tập cắm USB vào trong máy tính, nhanh chóng sao chép một bản, "Nói gì mà làm phiền chứ, là việc nên làm mà, đến lúc đó chúng ta sẽ xin số sách và làm trang bìa trước, đợi đến lúc bộ phim được chiếu, chúng tôi sẽ phối hợp tuyên truyền."

Nhà xuất bản nghĩ rất chu đáo, dù sao cũng là phim ảnh, lại cộng thêm tài hoa của "Ngư Quán Nhi Sơ", cũng như Thời Khâm và đoàn phim, sách thực thể này nhất định sẽ bán đắt.

Bọn họ đầu tiên sẽ xin số sách trước, từ từ làm, đợi đến lúc bộ phim kết thúc, lại phát thêm một làn sóng trailer, đôi bên cùng có lợi.

Hơn nữa, kịch bản và sách thực thể của Ngư Quán Nhi Sơ lão sư thường sẽ có khác biệt, phim ảnh là sản phẩm trực quan, cốt truyện và nhân vật càng quan trọng hơn. Nhưng sách là chữ viết, có một vài thứ và tình cảm, mặc dù không có hình ảnh và âm nhạc, nhưng lại được đánh bóng nhiều hơn.

Vậy nên bản thảo cũng thường chi tiết hơn, tình tiết cũng được bổ sung nhiều hơn.

"Tôi nhìn thấy có tin tức là mọi người đang quay phim chung với Thời Khâm lão sư ở thành phố Vân Nam." Biên tập có chút rục rịch, "Ngư Quán Nhi Sơ lão sư, có tiện xin giúp tôi chữ ký của Thời Khâm lão sư không?"

"Chị cũng là fan của anh ấy sao?" Hứa Ngư Sơ có chút bất ngờ.

"Đúng vậy đúng vậy." Biên tập chấp tay lại, nhờ vả nói: "Hì hì, hôm nay vô ý cùng với em gái xem một bộ phim của cậu ấy đóng, nên đã lọt hố rồi, nếu như Sơ Sơ lão sư có thể giúp tôi xin chữ lý, tôi thật sự là cảm kích bất tận!"

"Nếu như có cơ hội, tôi sẽ tận lực." Hứa Ngư Sơ cười cười đồng ý, cũng không nói gì quá đáng chết.

Trò chuyện cũng gần kết thúc, Hứa Ngư Sơ nhìn vào thời gian, cô còn hẹn Hoàng Tư Hàm, chào hỏi vài câu với biên tập rồi rời đi. Biên tập biểu thị, cô ấy không dễ gì mới ra ngoài một chuyến có thể mò cá, muốn đợi một chút nữa rồi xem bản thảo, Hứa Ngư Sơ liền vẫy tay với cô ấy rồi tạm biệt.

Biên tập đang ngồi một góc trong tiệm cà phê để xem bản thảo, đột nhiên có một đứa bé bị hai đứa đang nô đùa xô vào, khiến cho cà phê và nước trái cây trên tay đứa bé đổ xuống máy tính, trong chốc lát màn hình đã đen kịt lại.

Bản thảo của mình!!

Vừa muốn phát điên lên, liền nhìn thấy một người đàn ông văn vẻ lịch sự chạy qua xin lỗi, biểu thị là cậu của đứa bé, sẽ bồi thường toàn bộ, còn giúp cô ấy mang máy tính đến cửa hàng để sửa chữa, còn thuận tiện lưu lại thông tin liên hệ.

Cuối cùng khi biên tập rời đi, còn có chút choáng váng, lẽ nào định mệnh tình yêu đến rồi?

.....

Sau khi nhìn thấy biên kịch rời đi, người đàn ông văn vẻ lịch sự kia, ra giá thêm gấp đôi, yêu cầu nhân viên khởi động lại máy tính ngay lập tức.

Sau khi sao chép tài liệu, người đàn ông quay lại tiệm cà phê, đi đến chỗ người đàn ông đang ngồi trong góc đèn nền, thấp giọng nói: "Lão đại, lấy được rồi."

Người đàn ông nhìn lướt qua tấm ảnh, hai người đang nhìn nhau mỉm cười trên sân thượng vào đêm khuya, cười đầy ẩn ý nói: "Tuần này Thời Khâm có lịch trình đúng không?"

"Tối thứ sáu sẽ quay về Bắc Kinh."

"Vừa đúng lúc." Anh ta cười.

......

Chuyến bay quay trở về Bắc Kinh của Thời Khâm là buổi tối thứ 6, buổi tối thứ 7 có một bữa tối rất quan trọng mà Tây Vân nói anh phải tham gia.

Toà nhà Khuể Vân, 6 giờ 50.

Thời Khâm và Thời Tây Vân xuất hiện đúng giờ trên tầng 26 của toà nhà Pháp.

Thời Tây Vân nắm lấy cánh tay của Thời Khâm, đứng ở một bên mỉm cười hào phóng và tử tế, chiếc vòng tay con báo bằng vàng trắng quý giá đính kim cương và mã não đang đung đưa nhẹ nhàng theo nhịp điệu trên cổ tay của cô ấy, vô cùng bắt mắt và xinh đẹp.

Thời Khâm hôm nay tràn đầy sự sắc bén không hề nao núng, khí thế anh tuấn lại ẩn giấu mấy phần năng lượng chín chắn.

Hai người xuất hiện, quản lý nhà hàng liền ra chào đón và dẫn họ vào trong.

Buổi đàm phán hợp tác này, đối phương tên là Kim Thành, dẫn theo con gái của mình, nói là fan của Thời Khâm, cơ hội hiếm có, muốn làm quen với anh một chút.

Tuổi của con gái cũng không lớn, đang học đại học, biểu hiện của Thời Khâm cũng không tính là nhiệt tình, nhưng cũng không quá lạnh nhạt, phản ứng lịch sự trong quá trình tu dưỡng.

Ý định ban đầu của Kim Thành cũng là muốn hợp tác với Thời Tây Vân, chỉ là vì con gái nên mới kèm theo điều kiện hy vọng Thời Khâm có thể tham gia. Trong lúc tán gẫu, hợp đồng đã định, Thời Tây Vân lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra, hai bên liền ký hợp đồng ngay lúc đó.

Sau đó cô gái liền hỏi có thể add weixin của Thời Khâm được không.

Thời Khâm nhìn qua Thời Tây Vân và Kim Thành ở phía đối diện, cười nhẹ một tiếng, lấy mã QR của weixin đưa qua.

.....

Hứa Ngư Sơ bị Hoàng Tư Hàm dẫn đến Toà nhà Khuể Vân, có chút khó hiểu nhìn qua cô ấy, "Cậu muốn đến đây ăn cơm sao?"

"Không phải." Hoàng Tư Hàm nhìn qua địa chỉ trên bản ghi nhớ, "Không phải tớ đã nói với cậu rồi hay sao, gần đây tớ bận lắm, chủ biên yêu cầu tớ phỏng vấn về lĩnh vực tài chính, lão đây không hẹn được người, kỳ thực tập cũng sắp đến rồi, còn không có ước tính hiệu suất thì không vượt qua được kỳ thực tập. Người này tớ đã hẹn mấy lần rồi, đều không hẹn được, hai ngày nay mình nghe ngóng được, hôm nay ông chủ này sẽ đến đây ăn cơm."

Hứa Ngư Sơ liếc nhìn xung quanh bãi đậu xe, có chút bất lực, "Vậy nên sau khi ăn cơm xong, liền để tớ ngồi xổm ở bãi đậu xe đợi người với cậu sao?"

Hoàng Tư Hàm cười hì hì một tiếng, lắc lắc cánh tay của Hứa Ngư Sơ, "Chúng ta ngồi trong xe đợi! Cậu có thể chơi điện thoại hay là xem sách gì đó đều được! Tớ nhất định phải bắt được ông chủ vàng này!"

"Tớ biết, tớ đã lập quân lệnh trạng với ba của tớ, tớ không thể để cho ông ấy xem thường tớ được!" Hoàng Tư Hàm vừa nói, vừa nắm lấy tay.

".... Được."

Nghĩ đến tình cảnh của cô ấy, Hứa Ngư Sơ gật đầu. Gia đình của Tư Hàm không ủng hộ việc cô làm những bài báo và tạp chí thực tế, cảm thấy phương diện truyền thông đã lỗi thời, còn không bằng tham gia vào ngành truyền thông mới.

Nhưng trong lòng của Hoàng Tư Hàm có sự nhiệt huyết của người làm truyền thông, cảm thấy mặc dù các phương tiện truyền thông truyền thống đang suy giảm, nhưng quyền hạn và tính công bằng của nó không bao giờ bị thay thế.

Nói thật thì, Hoàng Tư Hàm còn rất muốn làm phòng viên điều tra.

.....

Bữa tối này ăn gần đến 10 giờ mới kết thúc, Thời Khâm và Thời Tây Vân tiễn hai cha con Kim thị vào trong tháng máy trước, hai người họ muộn hơn một chút mới đi, dù sao cũng người nhiều mục tiêu lớn, Thời Khâm là người của công chúng không tiện quá rêu rao.

Trong thang máy đến bãi đậu xe, Thời Tây Vân bận tối mắt mà vẫn thong dong tỉ mỉ nhìn qua Thời Khâm, "Cô gái này cũng không tệ, em có thể phát triển thử xem sao."

Thời Khâm cúi đầu mở weixin, nghe thấy lời nói của Thời Tây Vân, nhướng mắt lên liếc qua cô ấy, "Không có hứng thú."

"Không có hứng thú mà còn đưa weixin sao?"

Thời Khâm rũ mi xuống, sắc mặt lãnh đạm: "Trong trường hợp đó em có thể không đưa sao?"

Nói xong nhanh chóng tìm được weixin của cô gái đó, gửi một câu, sau đó cắt đến giao diện weixin của Hứa Ngư Sơ, nghĩ thật lâu cũng không biết nên gửi gì thì tốt.

"Cũng đúng." Thời Tây Vân nghĩ một lúc, cho dù là giáo dưỡng hay là lập trường, đều không thể từ chối, "Thật sự không cần mẹ giới thiệu đối tượng cho em sao? Bà ấy cho chị xem một cô gái, cũng rất xinh đẹp, còn có thể làm ở giới giải trí của các em nữa, chỉ là là công việc ở hậu trường."

"Không cần." Thời Khâm không hề nhìn lên.

"Vậy cái người mà lần trước cần mua quà thì sao? Phát triển thế nào rồi?" Thời Tây Vân nhiều chuyện mà quan sát anh.

Động tác của Thời Khâm dừng lại, chưa kịp suy nghĩ, thì thang máy đã mở ra.

"Xin ông hãy cho tôi một cơ hội? Kim tổng, tôi biết gần đây ông có một hạng mục liên kết với Đại Hoa, tôi tin rằng báo cáo của chúng tôi chắc chắn sẽ làm cho hình ảnh của công ty ông tốt hơn."

Vừa bước ra, Thời Khâm liền nhìn thấy Kim tổng bị hai cô gái vây quanh ở cách đó không xa, một người đứng trước mặt Kim tổng, người còn lại thì kéo xa khoảng cách, đứng quay người lại với anh, nhưng bóng lưng có chút quen thuộc.

Kim tổng nhìn vào Hoàng Tư Hàm, có chút tò mò, "Cô có dự định phỏng vấn thế nào, nói tôi nghe thử?"

Hoàng Tư Hàm nhanh chóng đưa ra một vài câu hỏi chuyên môn, thái độ chân thành, dùng từ chính xác, Kim tổng đưa cho cô ấy một tấm danh thϊếp, "Thứ 4 tuần sau lúc 11 giờ đến công ty của tôi."

Nói xong liền bước đến chỗ đậu xe ở phía xa.

"Cảm ơn Kim tổng!" Hoàng Tư Hàm liền cười lên, nhận lấy danh thϊếp liền vội vàng chạy đến phía của Hứa Ngư Sơ, "A, Sơ Sơ ơi! Tớ lấy được rồi! Tớ lấy được rồi!"

"Đúng vậy, cậu là giỏi nhất!" Hứa Ngư Sơ nhìn thấy cô ấy như thế, cũng liền cười lên.

Khi thân thình đưa qua đưa lại để lộ ra khuôn mặt, bước chân của Thời Khâm đột nhiên dừng lại.

"Sao thế?" Thời Tây Vân không rõ chuyện mà nhìn qua anh.

Giọng nói của cô ấy rất mời gọi, Hứa Ngư Sơ nhìn qua phía phát ra âm thanh, không cảnh giác mà đối mắt với Thời Khâm.

Mặc dù anh đã đeo khẩu trang, nhưng đôi lông mày lộ ra ngoài và thân hình đẹp trai cứng cỏi kia, Hứa Ngư Sơ vừa nhìn là liền có thể nhận ra.

Thời Khâm từng bước đi về phía cô, cách đó ba bước thì dừng lại, anh nói, "Thật là trùng hợp."