Chương 15: Bị bệnh và hóng gió

"Phát sốt?" Thời Khâm cau mày lại, "Sao lại đột nhiên phát sốt rồi?"

Đỗ Cảnh chuyển lại y nguyên những lời mà hôm nay Lý Thiến nói: "Hình như là cô ấy không hợp đất nước. Hôm qua có chút không thoải mái, hôm nay liền phát sốt. Nghe nói trên người còn phát ban."

"Vậy bây giờ thế nào rồi?" Thời Khâm nhướng mắt lên, giọng điệu lo lắng mà không phát giác. Có lẽ thật sự là bởi vì tối qua đã hít gió đêm.

"Lý Thiến nói là đã hạ sốt rồi, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi." Đỗ Cảnh tò mò nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Thời Khâm, "hí" một tiếng ".... Cậu không cảm thấy hiện giờ cậu có chút kỳ lạ sao?"

Thời Khâm hoàn toàn không biết: "Kỳ lạ chỗ nào?"

Đỗ Cảnh đùa nói: "Cậu không cảm thấy, gần đây cậu rất quan tâm đến Hứa Ngư Sơ sao?"

Động tác của Thời Khâm dừng lại, im lặng trong giây lát: ".... Hình như, là có chút."

Nói xong liền nhướng mày nhìn qua Đỗ Cảnh, "Có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là không có!" Đỗ Cảnh trực tiếp cười ra tiếng, hai tay giơ lên, "Cậu thích quan tâm thế nào thì quan tâm thế đó."

"Chỉ là," Anh ta dừng lại, hàm ý sâu xa nói: "Nghe nói cô ấy rất được hoan nghênh, lúc trước có đối tác và minh tinh nhỏ muốn theo đuổi nhưng cũng không đến tay."

Thời Khâm nhướng mắt, "Cho nên nói, hiện tại cô ấy còn độc thân?"

Đỗ Cảnh:".... Đúng vậy."

Cậu thật là biết bắt trúng trọng điểm.

.....

Sáng sớm, Hứa Ngư Sơ bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, vừa ngồi dậy liền cảm thấy chóng mặt. Cô sờ lên trán của mình, cảm thấy bản thân có chút phát sốt.

Có lẽ là do không quen nước lại cộng thêm hít gió đêm, dẫn đến hôm nay phát sốt.

Hứa Ngư Sơ vẫn luôn biết rõ thể chất của mình, nếu như ở lâu trong khu vực có sự khác biết lớn về khí hậu so với Bắc Kinh, thì sẽ xuất hiện tình trạng không quen đất nước. Nhẹ thì sốt nhẹ và chóng mặt, nếu như nghiêm trọng thì sẽ phát ban nhỏ, sốt và nôn mửa.

Bình thường trước khi xuất phát, cô sẽ uống thuốc trước một hai ngày. Thẩm Lạc Trí cũng biết bệnh này của cô, nên đã tìm rất nhiều bác sĩ để khám bệnh cho cô, thậm chí lần đầu tiên cô theo đoàn phim ra bên ngoài quay, Thẩm Lạc Trí còn đi theo cô một tuần ở đoàn làm phim.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy trên người cô nổi mẩn nhỏ, Hứa Ngư Sơ lại ra ngoài tham gia vào đoàn, Thẩm Lạc Trí đều sẽ chuẩn bị cho cô một hộp thuốc chuyên môn.

Lần này có lẽ là do chênh lệch khí hậu quá lớn, mặc dù các triệu chứng của cô đã thuyên giảm, thế những vẫn bị sốt.

Hứa Ngư Sơ xin nghỉ với Vũ Chấn và Lý Thiến, tự mình lấy hộp thuốc ra, sau khi uống xong liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong khoảng thời gian này, hình như Lý Thiến đã đến thăm cô mấy lần, sau khi Hứa Ngư Sơ uống thuốc xong liền ngủ rất sâu, cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ là bị Lý Thiến gọi tỉnh một lần, ăn một chút cháo, rồi lại uống thuốc, sau khi uống xong liền tiếp tục ngủ.

Đợi đến khi tỉnh lại, đã là hơn mười giờ tối rồi.

Hứa Ngư Sơ không biết bản thân lại ngủ lâu như thế, may mà cơn sốt đã giảm bớt, các triệu chứng như chóng mặt, đau nhức ban đầu cũng đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng cả người đều nhớp nháp mồ hôi, Hứa Ngư Sơ lấy lại tinh thần, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau khi thay quần áo xong, liền nhận được điện thoại của Lý Thiến, nói một lát nữa mang thuốc và cơm qua cho cô.

"Em đã bệnh cả một ngày rồi, chỉ mới ăn có chút cháo, thân thể sẽ không chịu nổi đâu, chị đặc biệt gọi cho em món súp gà nấm địa phương, còn có món cháo thịt do người địa phương giới thiệu, một lát nữa chị sẽ mang qua cho em."

Hứa Ngư Sơ cười cười, giọng nói có chút khàn khàn, "Được thôi. Cảm ơn Thiến Thiến~ Lần sau em sẽ mời chị~"

"Muốn mời thì cũng phải đợi lúc em khoẻ lại." Lý Thiến ở bên kia cười lên.

Hứa Ngư Sơ "ừm" một tiếng, "Em nhất định sẽ ngoan ngoãn sớm khoẻ lại~ Không phụ sự quan tâm của Thiến Thiến~"

"Ấy, đúng rồi." Lý Thiến nghĩ đến một chuyện, "Hôm nay Thời Khâm hỏi chị về tình trạng của em."

.....

10 giờ 3 phút, Thời Khâm chính thức kết thúc công việc.

Sau khi ra khỏi đoàn làm phim, anh và Đỗ Cảnh liền trở về khách sạn. Chỉ là trên đường, nghĩ đến chuyện gì đó, lại nhờ Đỗ Cảnh giúp đến tiệm thuốc mua một chút thuốc hạ sốt.

Lúc Đỗ Cảnh nghe thấy anh nói như thế, liền cười nhiều chuyện manh lẻo lên.

Thời Khâm: "....."

Đợi đến lúc về đến khách sạn, đứng trong thang máy đi lên tầng 12, Thời Khâm lại cảm thấy bản thân có chút khẩn trương, anh bóp lấy túi ni lông đựng thuốc.

Âm thanh "đinh--" kêu lên, đã đến tầng 12.

Thời Khâm hít sâu một hơi, chuẩn bị đi về phía phòng của Hứa Ngư Sơ, hôm qua lúc đứng ở hàng lang tiễn cô về phòng, anh đại khái cũng đã nhớ vị trí, nhưng không ngờ lại đυ.ng phải Lý Thiến đang đứng ở trước cửa.

Cô ấy đang đứng ở cửa, một tay xách túi đồ lớn, một tay cầm điện thoại nói chuyện.

"Em còn chưa khỏi hẳn mà đã chạy lên sân thượng, Hứa Ngư Sơ, em thật sự không thể làm người khác bớt lo lắng hơn sao." Lý Thiến nói, "Nhanh chóng xuống đây, đừng hóng gió nữa."

Thời Khâm không biết bên kia đã nói cái gì, mà thái độ của Lý Thiến đã dịu xuống, "Được rồi, nhưng chắc chắn không thể để đồ ăn mang qua cho em ở ngoài cửa được, em phải ăn cơm sau đó rồi uống thuốc, để chị mang lên cho em."

"Hừ, chỉ biết dẻo miệng, nói dễ nghe." Lý Thiến hừ lạnh một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Vừa quay người lại, Lý Thiến liền nhìn thấy Thời Khâm đứng cách đó không xa, tay đang cầm nột túi ni-lông. Cô ấy ngạc nhiên nhướng mày lên, đi về phía anh, "Cậu cũng đến thăm Sơ Sơ sao?"

Thời Khâm sững sờ, "Ừm, cô ấy không có ở trong phòng sak."

"Nói là có chút buồn chán, đang ở trên sân thượng hóng gió." Lý Thiến bất lực lắc đầu, "Hôm nay em ấy chỉ mới ăn có chút cháo, bây giờ còn hít gió vào, tôi cũng không còn cách nào với em ấy rồi."

Thời Khâm rũ mắt xuống, nhìn thấy trên tay cô cầm điện thoại còn có cả đồ ăn, "Đúng lúc tôi tìm cô ấy có chút việc, thuận tiện tôi giúp chị mang lên cho cô ấy luôn?"

"Vậy thì làm phiền cậu rồi, tôi cũng đang có chút chuyện." Lý Thiến lập tức cười lên, liền đưa túi đồ ăn cho anh, nghiêm túc giao phó: "Tầng cuối là canh gà, phía trên là cháo thịt, còn có một ít trái cây. Thuốc do bác sĩ kê ở bên cạnh, nửa tiếng sau bữa ăn rồi mới uống."

"Cậu phải giám sát em ấy ăn hết những thứ này, không thể để lạnh."

Thời Khâm nhận lấy, nghiêm túc nói: "Được, tôi nhớ rồi."

.....

Thời Khâm cầm lấy thức ăn đi lên sân thượng, tìm thấy Hứa Ngư Sơ đang đưng ở một góc. Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ, lưng hơi cong lại, hai tai ôm lấy hai chân, cằm cúi xuống đầu gối, mái tóc xoăn đen buông xõa tự nhiên trên vai, lông mi rũ xuống như đang suy nghĩ gì đó.

Trên sân thượng có chút tồi tàn, ánh đèn ở trong góc rực lên một vạch vàng mờ, cô ngồi dưới vầng hào quang, thoạt nhìn vừa mỏng manh vừa không chân thực.

Đêm khuya hơi nước đọng lại, nhiệt độ giảm xuống, lại ở trên sân thượng, từng đợt từng đợt gió lạnh thổi đến, Thời Khâm vừa đi ra, liền rùng mình bởi những cơn gió lạnh ập đến.

Nhìn thấy cô ăn mặc mỏng manh ngồi ở cách đó không xa, dưới nhiệt độ và gió lạnh như thế này, trên người chỉ có một chiếc khăn choàng, Thời Khâm cau mày nhấc chân đi về phía Hứa Ngư Sơ.

Hứa Ngư Sơ cảm thấy ánh sáng và bóng tối đột nhiên mờ đi, trong lòng có chút nghi hoặc, liền nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một túi đồ ăn, cô nhìn theo những đốt tay thon dài đang đặt trên túi đồ ăn, ngẩng đầu nhìn lại.

Anh đứng trước mặt mình, ngược với hướng ánh sáng. Ánh đèn dài chiếu rọi vào làm cho anh tỏa ra một vầng hào quang, giống như trong rất nhiều cảnh phim, nhân vật từ ánh sáng mà trở về, ngũ quan và thân hình bởi vì ánh sáng mà không rõ lắm, mái tóc ngắn sẫm màu bởi vì gió thổi mà rối loạn, khiến cho cả người anh đột nhiên có mấy phần xâm lược lạnh thấu xương.

Thậm chí Hứa Ngư Sơ phải nheo mắt lại, mới có thể từ trong sự mơ hồ của ánh sáng, mà nhận ra đôi mắt đen nhánh cương quyết kia.

Thời Khâm?

Hứa Ngư Sơ mở to hai mắt, có chút kinh ngạc: "Sao anh lại lên đây?"

Nhìn từ góc độ này của Thời Khâm, cô gái trước mặt có chút hoang mang nhìn lên, không biết có phải do bị bệnh hay không, mà sắc mặt có chút tái nhợt, đuôi mắt có chút đỏ lên. Đôi mắt đen láy vốn luôn trong veo, lúc này lại nghi hoặc nhìn chằm chằm vào anh, chớp mắt giống như giây tiếp theo, nước mắt sẽ tràn ra ngoài.

Gió mạnh vù vù, tóc ở bên tai cô đã bị gió hất tung lên, xẹt qua lông mày của cô, trong lúc vô tình liền có tâm ma câu dẫn ngoạn mục.

Thời Khâm nhất thời sững sờ, bị đối phương hỏi, mới bừng tỉnh phản ứng lại. Ánh mắt của dần dần nhìn sang chỗ khác, rất nhanh lại chuyển về.

"Nghe nói cô bị bệnh, tôi quay phim xong liền đến đây thăm hỏi. Vừa đúng lúc gặp phải Lý Thiến, chị ấy nói cô ở trên đây, tôi thuận tiện mang đồ ăn và thuốc mà chị ấy chuẩn bị lên đây cho cô." Vừa nói Thời Khâm vừa cởϊ áσ khoác ra, khoác lên người Hứa Ngư Sơ.

Hứa Ngư Sơ bị động tác này làm cho sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía Thời Khâm, ngược lại anh lại nhếch môi lên cười, "Bệnh của cô vẫn chưa khỏi hẳn, còn mặc ít như vậy leo lên đây hóng gió, không sợ bị bệnh đúng không?"

Nhiệt độ và hơi thở thuộc về anh, xuyên qua lớp áo này truyền đến trên người cô, Hứa Ngư Sơ ung dung thản nhiên khẽ ngửi chiếc áo khoác, khoang mũi nhanh chóng tràn đầy mùi hương hổ phách húng quế của anh.

Cô đột nhiên sinh ra mấy phần duyên dáng và dịu dàng, cảm thấy làn da được che phủ bởi chiếc áo khoác, sắp bị thiêu đốt.

"Nghĩ gì thế?" Thời Khâm ngồi xuống trước mặt cô, thay cô ngăn chặn làn gió lạnh lẽo đang thổi đến.

Hứa Ngư Sơ hoàn hồn lại, dùng ngón tay vuốt nhẹ vài lần vào một góc của áo khoác, cụp mắt xuống nhìn vào mặt giày của anh, thấp giọng nói: ".... Có lẽ do đã ngủ cả một ngày rồi, ở trong phòng nhàm chán cũng không thoải mái, liền lên đây hít thở."

"Thực ra cũng không cảm thấy lạnh, mát mát cũng rất thoải mái." Vừa nói cô vừa cong môi lên, nâng mắt lên thẳng thắn nhìn vào Thời Khâm, "Hơn nữa, tôi còn mang theo nước ấm."

Thời Khâm từ khoang mũi phát ra một tiếng "ừm", mỉm cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn qua cô. Động tác này của anh ngoài đẹp mắt ra còn mang theo một chút xấu xa, vô ý khiến cho lòng người ngứa ngáy.

Hứa Ngư Sơ kìm chế trái tim đang đập mạnh mẽ của mình, cầm ly giữ nhiệt mang theo bên mình lên, lắc lắc trước mặt anh, "Tôi đem cái này lên đây rồi."

Thời Khâm nhìn thấy rõ, có một ly nước ở giữa cô và lưng ghế.

Còn là chiếc mà hôm qua anh tặng cho cô.

"Tôi rất thích ly nước này." Hứa Ngư Sơ nhìn vào mắt của anh, ánh mắt vừa chân thành vừa chuyên chú, "Cảm ơn anh."

Sau khi Thời Khâm và cô đối mắt hai giây, theo bản năng mà di chuyển tầm mắt đi, ho khan một tiếng, "Cô thích là tốt rồi." Anh vô thức đút hai tay vào túi quần, các ngón tay cuộn tròn vào nhau, nghĩ một lát, lại nhìn vào Hứa Ngư Sơ, ".... Khuy măng sét mà cô tặng, tôi cũng rất thích."

Hứa Ngư Sơ lập tức cười lên.

Cô vừa cười, lông mày liền kéo dài ra, vừa dịu dàng vừa linh động, Thời Khâm nhìn vào vài giây, tay rút ra một bao thuốc từ trong túi quần.

"Nếu như anh muốn hút, thì có thể hút." Hứa Ngư Sơ nhìn thấy bao thuốc, nhẹ giọng nói, "Tôi không để ý."

Thời Khâm nhìn thấy trong tay của mình lấy ra là bao thuốc, tự dưng bật cười, muốn cười bản thân mình thật sự bị quỷ ám rồi.

"Không cần." Anh giơ tay ném bao thuốc sang ghế bên cạnh, "Người bệnh không thể ngửi mùi thuốc lá, hơn nữa tôi cũng không nghiện."

Có lẽ là hôm nay trong lúc quay phim nên tiện tay bỏ vào, vừa rồi cũng không biết tại sao bản thân mình lại lấy ra.

Nhìn thấy túi đồ ăn ở bên cạnh, Thời Khâm đột nhiên nhớ đến lời nhắc của Lý Thiến, anh nhấc chiếc túi lên để ở giữa hai người, chuẩn bị mở ra: "Lý Thiến nói tối nay cô chưa có ăn cơm, đầu tiên cần phải ăn cơm, sau khi ăn xong nửa tiếng rồi mới uống thuốc."

Hứa Ngư Sơ nhìn thấy dáng vẻ lông mày cúi xuống, không nhịn được cười lên, muốn nói chuyện, liền liên tục hắt hơi hai cái.

Tay của Thời Khâm dừng lại, giương mắt lên nhìn cô, "Cô còn hóng gió nữa thì đoán chắc là sẽ còn bệnh tiếp, quay về ăn nha?"

"Có thể ở lại thêm một chút không?"