Chương 7: Giải quyết

-Con chào cô...Linh đi ăn đi!

Tôi nhìn nó chằm chằm, tôi biết nó muốn gặp riêng tôi để nói chuyện.

Nó chở tôi ra quán cà phê gần nhà, lần đầu tiên nó chở tôi ra quán lịch sự như thế này, tôi nghĩ chắc sắp xảy ra chuyện nảy lửa rồi. Tôi cất lời trước:

-Mày đọc tin nhắn rồi phải không? Nên mày mới muốn gặp tao đúng không Tuấn?

-Tin nhắn gì?

Nó đang giả vờ không biết hay là không biết thật đây?

-Tao nhắn tin trên Fb cho mày đấy...

Mặt nó ngơ ngơ ra, móc cái điện thoại trong túi nó liền vào Fb xem. Chính nó nói không liên quan gì đến nó mà bây giờ nó lại tỏ ra thái độ này, làm như mình đang vô tội.

Nó đọc tin nhắn xong ngước lên nhìn tôi, mặt đã lấm tấm mồ hôi, nó đang suy nghĩ gì vậy?

-Mày nhắn vào lúc nào?

-Có giờ đấy..

-Mày trễ kinh hả Linh?? Thật hay giả thế?

-um..Chẳng phải mày trả lời lại là không liên quan tới mày sao??

Tôi nhìn nó,

thái độ này như là nó không biết tôi đã nhắn tin cho nó, vậy ai đã trả lời tin nhắn....chẳng lẽ nào là...?

-Mày trễ kinh nghĩa là sao? Tao không hiểu lắm.

Tôi nhìn nó, cố gắng kiềm chế cơn tức lại:

-Tao có bầu rồi...(mặt tôi nghiêm túc nhất có thể)

-Mày.....có.....bầu? Mà sao mày nhắn tin cho tao làm cái gì? (T/g: Muốn phan vô mặt thằng này ghê >.<)

-........

-Linh!! Đừng nói tao với mày từ bữa đó nên mày mới có ......nha??

-..Um...

-Đi khám nha Linh.

Tôi nhận ra bộ mặt thật của nó, nó đang muốn tôi phá thai, nó muốn xác nhận có chính xác khoảng thời gian đó không, để nó biết chắc rằng có phải con nó không...

-Khám thai?

Ngay ngày hôm sau, nó đến nhà tôi rất sớm. Nó chở tôi đến bệnh viện trên đường Sư Vạn Hạnh để khám. Hai đứa cứ rụt rè, y tá hỏi thì khai láo là vợ chồng đi khám thai, con đầu lòng.

-Được 5 tuần rồi nha em, chúc mừng hai vợ chồng.

-5 tuần là bao nhiêu tháng hả bác sĩ, sao nó không có hình người mà có chấm đen vậy bác sĩ? (Thằng Tuấn hỏi bác sĩ) (T/g: Ngu vậy ba -_-)

Mặt nó và cả tôi cứ ngớ ra, vì thật sự tôi cũng không biết. Trước kia quen D tôi chưa bao giờ bị dính bầu...

-Thai bây giờ mới làm tổ thôi em, nên chưa thấy giừ đâu nhé. Thai chỉ được hơn 1 tháng thôi.

Tôi và nó nhìn nhau..đúng là con nó rồi còn gì, tôi thấy nặng lòng.

Kể từ khi nó đưa tôi đi khám thai tới giờ thì đã 2 tuần trôi qua mà nó không liên lạc với tôi. Tôi cũng cố gắng im lặng không nhắn tin cho nó để xem nó như thế nào. Nhưng cứ đợi và đợi, tôi không thể kiên nhẫn hơn nữa..

Điện thoại nhấp nháy báo có tin nhắn....

-Bạn thân kiểu đ** gì mà có bầu? Mày là loại con gái gì thế Linh (tin nhắn được gửi tới từ một nick ảo)

-Ai vậy?

-Mày không cần biết!! Đã từ lâu tao biết con người mày như thế nào rồi.....cuối cùng tao bị mày chơi đau quá đấy Linh ạ.

-Thảo đúng không?

-Giờ này là ai thì có gì quan trọng! Tao và Tuấn chia tay rồi vì mày đấy. Mày hiểm quá đấy con ạ. Nếu ngày mai tao mà chết là do mày đấy Linh ạ!! (T/g: Ngu thì chịu chứ sao trách người ta)

-Tao xin lỗi mày. Mày đánh tao, tao cũng chấp nhận. Việc này diễn ra trước khi mày và Tuấn chính thức quen nhau..

-Vậy mày hãy gặp tao đi, rồi tao sẽ tha lỗi cho mày.

Tôi lưỡng lự không biết rằng khi gặp nhau chúng tôi sẽ nói gì..Nhưng rồi tôi cũng chấp nhận đi gặp Thảo. Nó hẹn gặp tôi ở trường, đến lớp 12h trưa để gặp nó, tôi đi cung N để chờ nó.

Bỗng có bức chân rất nhanh từ đằng sau truyền tới.

"Chát"

Tôi quay lại chưa kịp định hình thì đã ăn trọn cái tát từ Thảo.

-Tao đánh mày, mày cũng chấp nhận đúng không?

-Mày làm cái trò gì vậy Thảo? (con N hét lên)

Trưa đó tôi ngồi im lặng, mặc cho Thảo đánh, mắng tôi như thế nào. Tôi im lặng vì cảm nhận được rằng nỗi đau mà Thảo bây giờ gánh chịu tôi đã từng trải qua như thế nào. Tôi thấy rất có lỗi..

Tôi khóc, lòng tôi đau như cắt, tôi đáng bị sỉ nhục như vậy đúng không? Tôi cũng đang hận bản thân mình rất nhiều.

Đêm về tôi tự dằn vặt bản thân mình. Tôi nhắn tin cho Tuấn, muốn giải quyết ngay tức khắc vì tôi quá mệt mỏi.

-Chúng ta gặp nhau đi (Tôi và Tuấn đều gửi tin nhắn cho nhau cùng một lúc và một câu như thế)

30p sau Tuấn đứng trước cổng nhà tôi..Tôi bước ra khỏi cổng nhìn mặt nó...Tôi bất ngờ vì gương mặt hốc hác thiếu sức sống của nó, có lẽ nó đang đau khổ vì Thảo. Tôi nhìn nó mà lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.

-Tụi mình bỏ cái thai đi, bỏ rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết, tao mệt mỏi lắm rồi Tuấn.

-........Mày suy nghĩ kĩ chưa?

-Mày đưa tao đi khám thai cách đây 2 tuần. Mày im lặng không quan tâm tới tao, mày cũng đâu để ý đến cảm giác của tao như thế nào? Vậy mày nghĩ bây giờ tao phải làm gì ngoài bỏ đi?

-Mày hiểu thời gian vừa qua tao như thế nào không? Tao phải học cách chấp nhận, tao suy nghĩ tao phải làm gì để không có lỗi với con của tao. Tao đã chia tay với Thảo vì mày..

-Mày nói câu chia tay Thảo?

-Lúc mày nhắn tin nói trễ kinh, Thảo là người đã trả lời, tao không hề biết gì cả. N đã đến tìm tao nói mày có bầu nên tao mới đến tìm mày. Vậy mày có nghĩ đến cảm giác của tao không? Tao là con trai mà Linh....mày là bạn thân của tao từ nhỏ. Mày được ba mẹ cưng chiều, đùng một cái chuyện ra như thế này, mày nghĩ trách nhiệm của tao như cộng lông à Linh?

Nó chưa kịp để tôi trả lời thì đã nói tiếp:

-Thôi tao ít học, tao nhức đầu lắm, ngày mai tao đưa mày đi bỏ, tao chấp nhận tất cả..

--------Thật sự đủ can đảm để bỏ đi đứa con mình tạo ra sao?---------

Xin lỗi mọi người vì để chờ lâu..

Cảm ơn mọi người đã theo dõi. Cố gắng cmt và bình chọn để mình có động lực viết tiếp nha :)