Chương 9: Phòng tắm play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Y ~ ách ân ~ ân ân, ngô a ~ nha……”

Kết Niệm Vân ngồi trên bệ rửa tay hai chân mở lớn, Thiều Viễn đứng ở giữa hai chân cậu, đại điểu ra vào huyệt Kết Niệm Vân phấn nộn. Bởi vì lông thưa thớt, cúi đầu là có thể thấy rõ hình ảnh hai người giao hợp. Màu sắc đối lập mãnh liệt làm mèo con đỏ bừng mặt, lại làm Thiều Viễn càng thêm kích động. Âm thần dán gân xanh vờn quanh cán, bị cắm mở rộng ra, ngoan ngoãn mà theo côn thể ra vào. Tiểu âm đế xinh xắn đứng thẳng, không có tinh hoàn, tiểu côn ŧᏂịŧ phấn nộn theo động tác trừu sáp nhảy lên. Kết Niệm Vân ôm cổ Thiều Viễn, hai người trần trụi tương dán, đầṳ ѵú phấn hồng cọ xát cơ ngực Thiều Viễn.

Thiều Viễn bắt lấy thịt mông Kết Niệm Vân, eo cuồng dã đong đưa, đại côn nóng cháy cọ xát huyệt thịt ướŧ áŧ. Đại qυყ đầυ thỉnh thoảng va chạm cung khẩu khẽ nhếch. Tiếng nước cùng với khóc suyễn rêи ɾỉ Kết Niệm Vân vang vọng. Hai chân trắng nõn vô lực kẹp lấy Thiều Viễn, như muốn hắn đừng nhúc nhích, lại giống như muốn hắn nhanh lên, đầu ngón chân tròn vo đáng yêu cuộn tròn.

“Ân miêu, ô ân ~ ô ân…… Ách hừ ~”

Mèo con bị thao nước bọt chảy ròng, cung khẩu non mềm hấp hợp lại phun nước, nhục đạo từng trận co chặt, tiếng nước dâʍ đãиɠ lại kịch liệt. Hai tay vô lực ôm chặt Thiều Viễn, Kết Niệm Vân mềm eo, tiểu thịt căn đối bụng Thiều Viễn bắn tinh, hoa huyệt lung tung phun nước, Kết Niệm Vân thần sắc mê ly rêи ɾỉ:

“Nha ân, Thiều Viễn ~ ân a ân a…… Lão công, ô ân ~”

“Hô ——!”

Thiều Viễn bị Kết Niệm Vân kêu giật mình, đại dươиɠ ѵậŧ thô cứng thao vào hoa huyệt thật sâu. Âm môi cùng mao cứng hỗn độn ma sát, qυყ đầυ thăm tiến cung khẩu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra vách trong.

Kết Niệm Vân bụng nhỏ toan trướng, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, đầu lưỡi hơi vươn, thở dốc gọi Thiều Viễn:

“Ân hô ~ lão công…… Ân, lão công ~”

“Tao hóa!”

Thiều Viễn nghiến răng nghiến lợi, hắn vốn dĩ còn không có tính toán bắn, cũng không biết người trong lòng ngực nơi nào học được. Hắn cúi đầu hôn khóe miệng Kết Niệm Vân, theo dấu vết nước bọt chảy xuống liếʍ láp. Cổ cong non mềm, bộ ngực ánh vào mi mắt, ngực hơi trướng, đầṳ ѵú điểm xuyết ở phía trên, giống tam giác lập thể, thoạt nhìn thực mềm mại thơm ngọt. Thiều Viễn một ngụm ngậm đầṳ ѵú, lại cắn lại hút, trong miệng truyền đến như có như không vị sữa dẫn tới hắn càng thêm dùng sức mυ"ŧ vào.

“Ân……”

Lứng Kết Niệm Vân dựa vào gương phía sau bệ rửa tay, hai tay mềm mại dựa vào trên vai Thiều Viễn. Đầṳ ѵú bị gặm thực tê tê dại dại, mèo con biểu tình ngốc lười toàn thân mềm mại, kiều nật rêи ɾỉ:

“Nhẹ một chút, Thiều Viễn, nhẹ một chút ~”

Thiều Viễn thay đổi một bên núʍ ѵú liếʍ, ban đầu trên đầṳ ѵú phấn nộn treo nước bọt, bị yêu thương cao cao nhếch lên, lóe thủy quang trong suốt, đồng dạng quầng vυ" còn có rất nhỏ dấu răng. Thiều Viễn bên trên yêu thương tiểu núʍ ѵú mèo con, phía dưới biên độ nhỏ đong đưa eo. Trong phòng tắm thanh âm mυ"ŧ vào núʍ ѵú cùng ngẫu nhiên tiếng giao hợp cùng nhau vọng. Tuy đã bắn qua nhưng cự căn vẫn như cũ bị hoa huyệt đầy đặn thủy nhuận ngậm lấy, hệ rễ ẩn hiện theo thao lộng. Qυყ đầυ ra vào, đại tinh hoàn no đủ cùng âm mao thô cứng áp ma sát nư huyệt.

Bị đỉnh lộng chậm rì rì làm động tình, hai chân Kết Niệm Vân trắng nõn yếu ớt mà cọ xát eo Thiều Viễn, tiểu nãi miêu(mèo sữa~) kêu:

“Thiều Viễn ~ ân, Thiều Viễn……”

“Kêu lão công.”

Thiều Viễn ngẩng đầu, nhẹ mổ môi Kết Niệm Vân, đôi mắt ôn nhu nhìn cậu.

“Lão công, miêu ô ~ lão công ~”

Mèo con xấu hổ đến không dám trợn mắt, hoa huyệt mấp máy trào ra thủy dịch. Tiểu thịt căn run run rẩy rẩy đứng lên, hai đùi kẹp chặt tráng eo hữu lực của Thiều Viễn.

“Ân? Kêu lão công làm gì?”

Thiều Viễn một tay xoa nắn đầṳ ѵú, một tay khảy tiểu âm đế. Nhục đạo tranh nhau liếʍ mυ"ŧ đại côn, cung khẩu theo tiết tấu âm đế bị xoa co rút lại dùng dâʍ ŧᏂủy̠ phun lên qυყ đầυ.

“Ân nha ~ ân nha ~ muốn, lão công nhanh một chút……”

Thiều Viễn như nguyện mà đưa eo, đại dươиɠ ѵậŧ chín nông một sâu tiến công. Theo hai người hạ thể dán sát, tách ra, mấy vệt nước lúc ẩn lúc hiện. Tiểu nãi miêu Kết Niệm Vân đỏ mặt làm nũng.

“Mặt trên… Ân, cũng muốn……”

“Ân?”

Tốc độ không chậm lại, Thiều Viễn cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú xinh xắn, lại hút lại mυ"ŧ.

“Ân ân, a ~”

Hoa huyệt lầy lội theo đầṳ ѵú bị gặm kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, eo nhỏ run rẩy hướng về phía trước.

“Thích được hút vυ" như vậy?”

Thiều Viễn một tay vuốt ve lưng Kết Niệm Vân bóng loáng, một tay bóp eo cậu, đối đầṳ ѵú bị đùa bỡn đến biến thành màu đỏ tươi thổi khí.

“Về sau muốn phun sữa cho lão công uống hay không?”

Mèo con không thanh tỉnh suy nghĩ một chút mình sẽ phun sữa, đỏ mặt, vừa khóc vừa kêu phun chất lỏng trắng ngà, phun toàn thân nơi nơi đều là. Sau đó Thiều Viễn từng chút từng chút liếʍ sạch sẽ. Mèo con xấu hổ đến sắp khóc, phe phẩy đầu:

“Ô ô ~ không được, không được…… Không thể phun sữa, ân ô… Không cần liếʍ ~”

Tốc độ không giảm, nhưng không còn là chín nông một sâu, mà là nhiều lần trừu sáp chỉ còn qυყ đầυ ở nộn huyệt, lại hung mãnh toàn bộ đỉnh tiến, đỉnh đến cung khẩu. Qυყ đầυ nóng bỏng gân xanh ma sát huyệt thịt, Thiều Viễn sinh khí hỏi:

“Ân? Có cho lão công liếʍ hay không? Muốn phun sữa cho lão công uống hay không?”

“Ân nha ~ miêu ô…… Nhẹ, ô ô ~ nhẹ một chút……”

Mèo con bị thao mắt tròn nửa khép, nước mắt đầy mặt, môi hồng nhuận đại giương, đầu lưỡi nhỏ hơi hơi vươn, dưới Thiều Viễn da^ʍ uy khóc thút thít thỏa hiệp.

“Cho ân… Cho lão công uống ~ ân nha ân nha —— ô ~ miêu ô ~ ách ân ——”

Hoa huyệt gắt gao kẹp hút trương côn thô cứng, cung khẩu mυ"ŧ qυყ đầυ, lãng thủy một đợt tiếp một đợt trào ra. Hai chân tiểu quất miêu giao nhau kẹp chặt thô eo Thiều Viễn, đầu ngón chân đáng yêu cuộn tròn. Eo nhỏ đĩnh đĩnh, tiểu nhục bổng từng chút bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cung khẩu cũng lúc đóng lúc mở tưới qυყ đầυ.

Mèo con trong miệng còn vô ý thức nhắc mãi: “Ân ô…… Phun sữa cho lão công uống ~ phun sữa……”

Thiều Viễn bị bộ dáng Kết Niệm Vân ngây thơ manh không được, tinh quan mở rộng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng hữu lực phun ra đến vách trong, bắn đến bụng Kết Niệm Vân, vòng eo bủn rủn.

Đợi bắn xong tinh, Thiều Viễn rút ra cự bổng nửa ngạnh, mật hoa bị thao đến không khép được, khe thịt còn co rút lại. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy ra, tích đến trên bệ rửa tay. Cung khẩu đóng mở, tϊиɧ ɖϊ©h͙ Thiều Viễn bắn vào thong thả chảy ra. Bởi vì quá nhiều liền từ trên bệ nhỏ giọt xuống đất. Kết Niệm Vân còn giương cái miệng nhỏ thở dốc.

Nhìn cảnh tượng dâʍ ɭσạи, Thiều Viễn lại muốn ngạnh, hắn duỗi tay nhẹ nhàng ấn bụng Kết Niệm Vân, một đại sóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo tiểu nãi miêu rêи ɾỉ trào ra.

Thiều Viễn mơ mơ hồ hồ nghĩ: Bắn nhiều như vậy, Tiểu Niệm Vân có thể mang thai hay không a? Về sau hay là mang bao đi……? Tiểu Niệm Vân kêu lên như tiểu miêu, thực đáng yêu……