Chương 10: Hằng ngày hằng ngày

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Ngày kế.

Chạng vạng đầu hạ là thoải mái nhất, gió mát lạnh thổi qua, kéo cây cỏ vườn trường ngoi đầu nhẹ nhàng đong đưa. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, tiểu quất miêu đầu tròn tròn ghé vào cửa sổ, cái đuôi khi có khi không lắc lư. Dưới thân đè một cái túi cá khô, miệng ngậm một con nhỏ, híp mắt nhai nhai.

“Ca —— ca, răng rắc răng rắc.”

Trên bàn sách đứng một con thỏ, ôm cà rốt gặm, lỗ tai thật dài theo nhấm nuốt đong đưa.

Thừa lúc Thiều Viễn đi đánh bóng rổ thi đấu, Kết Niệm Vân, Đồ Bảo cùng nhau phơi nắng. Ăn uống no đủ, hai mao cầu dựa vào nhau ngủ. Thỏ con nằm ngửa dựa vào trên người mèo con, cái bụng mềm như bông theo hô hấp phập phồng.

Trên sân bóng rồ Không khí kịch liệt, người xem cơ hồ muốn lấp đầy, trận đấu cuối cùng X đại năm nay phải ở hôm nay kết thúc. Vốn dĩ sau khi kết thúc là muốn liên hoan, Thiều Viễn nghĩ người trong phòng ngủ bạch bạch mềm mại, chỉ nghĩ chạy nhanh trở về, cự tuyệt liên hoan, thậm chí dưới một đám nữ sinh vây quanh đưa nước hắn cũng không nhìn.

Ngẫm lại lúc này mới mấy ngày, chính mình liền cong một đi không trở lại, đối nữ sinh đã hoàn toàn không có hứng thú.

Lắc đầu, Thiều Viễn khóe miệng mỉm cười đi xa.

Chờ tiểu quất miêu sau khi tỉnh lại, trên cửa sổ chỉ còn nó một con mèo, lười biếng mà nhắm mắt lại, mèo con tính toán lại ngủ một chút bị phía sau truyền đến tiếng mở cửa sợ tới mức thanh tỉnh, cái đuôi cứng đờ mà nhếch lên.

“Tiểu Niệm Vân?”

Thiều Viễn vừa đi vào vừa cởϊ qυầи áo, nhìn tiểu thân ảnh.

“……”

Kết Niệm Vân thong thả xoay người, nghiêng đầu. Thiều Viễn cảm giác được một tầm mắt nhìn chằm chằm chính mình, nhìn lại, trên cửa sổ một con miêu mễ đang nhìn hắn, ánh mắt mềm mụp.

“Ân? Miêu từ nơi nào tới?”

Thiều Viễn đi qua, thấy dưới thân miêu mễ lông xù xù đè một cái túi cá đóng gói túi, xung quanh còn có một ít vụn.

“Miêu ô —— miêu……”

Làm thế nào a miêu miêu miêu!

Tiểu quất miêu mắt to tròn tròn nhìn Thiều Viễn.

“Nha —— còn rất đáng yêu, không phải là Niệm Vân dưỡng đi?”

Nói xong duỗi tay xoa miêu, tiểu quất miêu ngoan ngoãn mặc Thiều Viễn sờ.

“Thật là cái gì chủ nhân dưỡng cái gì sủng vật, thoạt nhìn lại ngốc lại ngốc a……”

“Miêu?”

“Hảo, ta đi tắm trước, cũng không biết chủ nhân ngươi chạy đi đâu.”

Miêu miêu miêu!

Thừa lúc Thiều Viễn đi tắm ta nhanh biến trở về!

Cửa sổ hiện lên một trận ánh sáng, quất miêu lông xù xù không thấy, thay thế chính là Kết Niệm Vân trần trụi thân thể. Cậu hoảng hoảng loạn loạn tròng lên đại áo thun của Thiều Viễn, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, một bộ cái gì cũng chưa phát sinh.

“Ân? Đã trở lại?”

Thiều Viễn vừa lau tóc vừa đi ra phòng tắm, “Vừa rồi đi đâu vậy?”

“…… Đồ Bảo kia! Ta ta ở chỗ Đồ Bảo!”

Thiều Viễn đi đến bên người Kết Niệm Vân, cúi người hôn gương mặt trơn mềm hoạt, “Miêu kia ngươi dưỡng?”

“A? Đúng, đúng.”

Dựa gần Kết Niệm Vân ngồi xuống, Thiều Viễn một cái công chúa ôm khiến cậu ngồi giữa hai chân, một tay ôm eo sờ mông, một tay vuốt ve mặt nhỏ Kết Niệm Vân trắng nõn, ngậm môi cậu liền cắn.

Hàm răng lại cắn lại ma sát cánh môi non mềm, chốc lát lại đem đại đầu lưỡi nhét vào miệng nhỏ Kết Niệm Vân trêu chọc, đem đầu lưỡi nhỏ câu ra, liền hàm chứa không buông. Lại mυ"ŧ lại liếʍ, còn nhẹ nhàng cắn, làm cho Kết Niệm Vân đầy mặt đỏ bừng, chỉ có thể từ xoang mũi phát ra hừ kêu.

“Chậc ——”

Môi hai người tách ra, hai tay Thiều Viễn mông thịt xoa Kết Niệm Vân, “Đổi thân quần áo, mang ngươi đi ra ngoài ăn món yêu thích.”

“Ô oa ~ hảo nha! Ăn ngon ăn ngon!”

Xoang mũi tràn ngập hương vị thịt cá tươi ngon, cá hồi chiên đến một khối đặt giữa mâm, màu trong suốt như một cái mã não, bên cạnh có rau xà lách điểm xuyết, hai quả cà chua bi tròn tròn đặt ở phía trên, lát chanh nhẹ nhàng dựa vào cá hồi.

Kết Niệm Vân lấy nĩa, mắt tròn trừng đến đại đại, miệng lúc đóng lúc mở hút nước bọt.

“Ta ăn sao? Ta ăn sao?”

“Ân.”

Thiều Viễn bị bộ dáng Kết Niệm Vân xuẩn manh manh không được.

“Ngao ô!”

Vào miệng đầu tiên là mùi hương dầu vàng, lại lần nữa là da cá hồi bị chiên giòn giòn, sau đó là thịt cá trơn mềm, vị giác tiểu quất miêu bị tươi ngon bao trùm.

Người đối diện, một trương mặt trắng nõn kích động phiếm hồng, ăn ngon đến hai mắt nheo lại, hai ba cái ăn xong một phần cá hồi. Thiều Viễn đem một phần của mình đẩy qua.

“Nha!”

Kết Niệm Vân hồng mặt nhỏ, “Ta…… Ngô……”

Thiều Viễn duỗi tay sờ đầu Kết Niệm Vân, “Ha ha ha, ăn đi.”

Kết Niệm Vân hồng mặt, mới vừa cắn một ngụm phần cá của Thiều Viễn, phục vụ lại bưng thức ăn mới lên.

Hai chén sứ, phía trên là vài khối cá hồi, phía dưới một tầng là lát bơ, hương chanh cùng sốt thơm ngọt.

“Thơm quá!”

Kết Niệm Vân gấp không chờ nổi dùng cái muỗng múc một khối cá, cùng cá hồi chiên vừa rồi không giống nhau, cái này cá hồi là xối tương cùng nước chanh nướng, thịt cá chín tám phần.

“Bảo bối, ăn như vậy càng ngon.”

Thiều Viễn thay Kết Niệm Vân đem cá hồi cùng bơ trộn cơm.

Bởi vì ăn quá no, vốn dĩ tính toán ngồi xe trở về, Thiều Viễn nắm tay nhỏ non mềm tản bộ tiêu thực.

“Ngô ~ bụng hảo căng.”

Kết Niệm Vân bĩu môi không tình nguyện mà bị Thiều Viễn lôi kéo đi.

“Lần sau không cần ăn nhiều như vậy.”

“Ăn quá ngon sao……”

Bởi vì ăn quá ngon, Kết Niệm Vân ăn xong một chén lớn xong, còn không thỏa mãn lại muốn một chén.

Thiều Viễn nghiêng đầu nhìn, như nhớ lại mỹ vị, duỗi đầu lưỡi liếʍ miệng tiểu thèm miêu.

“Ăn ngon cũng không thể ăn quá nhiều.”

“Ngô…… Đã biết sao, lần sau còn phải mang ta tới! Ta muốn ăn cái tuyết! Còn có cái kia cái kia……”

“Hảo hảo hảo.”

Lão bà đáng yêu như vậy nói cái gì đều được!