Chương 8: Phòng nghỉ liếʍ liếʍ liếʍ

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Kết Niệm Vân ở trong lòng ngực Thiều Viễn, tiểu miêu trảo đặt trước ngực Thiều Viễn ngạnh bang bang. Quần áo Thiều Viễn mặc trên người hắn lại lớn lại dài, hạ thân chỉ có một cái qυầи ɭóŧ tam giác, chăn đơn che lại bộ phận dưới bụng hai người.

Cậu nguyên bản là mặc váy ngủ chiffon, nhưng không biết vì cái gì Thiều Viễn phản ứng hảo kỳ quái, kêu cậu đổi đi.

“Ân? Cho nên 3 váy ngủ đều là mẹ ngươi mua cho ngươi?”

“Đúng rồi, chất liệu thực thoải mái!”

“……”

Mẹ ngươi…… Tâm thật lớn……

“Cái này một chút đều không tốt.”

Kết Niệm Vân giật nhẹ quần áo mặc trên người Thiều Viễn, “Mùa hè nhất định sẽ thực nóng.”

Cổ áo vốn dĩ lớn, Kết Niệm Vân mặc lên nằm nghiêng, nửa bên bả vai đều lộ ra, tiểu đầṳ ѵú kiều nộn nộn cũng lộ. Thiều Viễn kêu Kết Niệm Vân đổi váy ngủ chiffon ban đầu là sợ chính mình nhìn đến thân thể nửa lộ trắng nõn, nhịn không được lại cầm thú, không nghĩ tới kêu y thay áo ngủ của hắn càng dụ hoặc……

“Hảo, ngủ đi.”

Thiều Viễn lôi kéo chăn, ôm ôm eo nhỏ Kết Niệm Vân, “Ngày mai muốn tới xem ta sao?”

“Bóng rổ sao? Hừ hừ…… Ngươi muốn ta đi như vậy, ta liền đi xem ngươi một chút.”

Bị cậu tiểu tính tình ngạo kiều manh đến, tiếng nói Thiều Viễn trầm thấp mang vài phần sủng nịch, “Ta còn muốn uống nước ngươi mang.”

“Đã biết……”

Mèo con đỏ mặt vùi vào ngực Thiều Viễn.

Hai người ôm nhau, trong hơi thở luyến ái nhão nhão dính dính ngủ.

“Thiều Viễn Thiều Viễn Thiều Viễn! A a a lại tiến!”

“Nam thần hảo cừ!!!”

“Nha a a a cơ bụng cơ bụng!!”

“A a a lão công quá tuyệt vời a a a!”

Kết Niệm Vân thật vất vả đẩy ra một đám nữ sinh, đứng ở hàng phía trước, trong lòng ngực ôm một chai nước khoáng, cậu nhìn Thiều Viễn chạy vội, có chút không vui mà chu miệng.

Thật không biết xấu hổ, ai là lão công ngươi, Thiều Viễn rõ ràng là lão công của ta!

Ngô /// không đúng không đúng Thiều Viễn cùng ta còn không có kết hôn đâu…… Bất quá chúng ta đã đều giao phối qua ///

Thân ảnh Thiều Viễn mạnh mẽ chạy tới chạy lui, khi thì vén lên vạt áo lau mồ hôi, thân thể bị mồ hôi thấm ướt, cơ bụng dưới ánh nắng chiếu rọi. Hắn tựa hồ thấy được Kết Niệm Vân, hướng cậu cong khóe miệng.

“///”

“A a a hướng ta cười!!! Là hướng ta cười sao!”

“Nam thần ta yêu ngươi cả đời!!”

“Lão công ta phải sinh hầu tử cho ngươi!!”

“……”

Là đối ta cười!

Là ta!╰ ( ‵□′ ) ╯

Dưới tình huống lỗ tai bị nữ sinh bên cạnh thét chói tai, một hồi thi đấu rốt cuộc kết thúc. Mèo con lại thẹn thùng lại gấp không chờ nổi mà chạy xuống thính phòng, cùng một đám người cùng nhau chạy tới. Kết Niệm Vân mềm mại linh hoạt xuyên qua đám người, thật vất vả mới đến trước mặt Thiều Viễn.

“Tới.”

Thiều Viễn vừa thấy đến Kết Niệm Vân liền lôi kéo tay cậu, không để ý đến bên cạnh, hắn lấy qua nước khoáng trong tay Kết Niệm Vân uống lên hai ngụm, sau đó dẫn cậu đi.

Mèo con ngoan ngoãn đi theo Thiều Viễn, “Đi nơi nào?”

“Bồi ta đến phòng nghỉ.”

Dọc theo đường đi Thiều Viễn cùng đồng đội chào hỏi, một bên lôi kéo Kết Niệm Vân. Lúc hai người đến phòng nghỉ, những người khác đã đi hết.

“Ta cừ hay không?”

Thiều Viễn ngồi ghế dài trong phòng nghỉ, ôm eo Kết Niệm Vân, làm cậu ngồi trên đùi.

Mèo con gật đầu, hai tay đặt ở đầu gối, “Ân!”

“Muốn khen thưởng ta một chút hay không?”

“Ân?”

Kết Niệm Vân nghiêng đầu suy tư một chút, “Vậy ngươi muốn cái gì khen thưởng?”

Thiều Viễn ấn gáy Kết Niệm Vân, ngậm lấy miệng cậu, một tay nắm hai tay Kết Niệm Vân, ấn tới dưới thân hắn.

Chờ phục hồi tinh thần lại, Kết Niệm Vân nửa ngồi giữa hai chân Thiều Viễn, hắn kéo quần xuống, đại điểu bắn ra, dẫn đường Kết Niệm Vân cầm khí quan tràn ngập vị mồ hôi cùng mùi tanh giống đực, hai loại khí vị hỗn hợp tiến vào mũi Kết Niệm Vân, sắp đem cậu huân hôn mê.

Cự bổng lại nóng lại ngạnh, qυყ đầυ đỏ thẫm chỉa vào cậu, ngẫu nhiên có chất lỏng trong suốt từ qυყ đầυ chảy ra, theo chảy tới tiểu miêu trảo.

“A……”

Mèo con bị dọa tràn ngập nước mắt, lại sợ lại thẹn thùng mà đỏ mặt, khẽ nhếch miệng có thể thấy đầu lưỡi nhỏ mềm mại.

Thiều Viễn một tay đè lại gáy phòng cậu chạy trốn, một tay vuốt ve miệng nhỏ Kết Niệm Vân non mềm, ánh mắt trở nên sâu thẳm, giọng khàn khàn lừa gạt mèo con:

“Ngoan, vươn đầu lưỡi, liếʍ.”

“Ân……”

Mắt to nhìn Thiều Viễn một cái, lại đại dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng, ngô ~

Thiều Viễn muốn ta liếʍ như vậy , ta đây liền… Liền liếʍ một chút đi, hơn nữa ngửi lên, cũng không có xú như vậy……

Kết Niệm Vân vặn vặn eo, đầu lưỡi hồng nộn hơi hơi vươn, cúi đầu nhẹ nhàng liếʍ niệu đạo một chút. Lông mi cong vυ"t hình quạt ở trên mặt trắng nõn, bởi vì chớp mắt chợt lóe, Thiều Viễn vuốt lỗ tai tiểu miêu đỏ bừng, thô thô thở dốc.

Mèo con như ăn ngon, từng chút tiếp từng chút liếʍ niệu đạo cùng qυყ đầυ. Chờ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mặt trên đều liếʍ xong rồi, dọc theo vị trí tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống liếʍ quá khe mũ, sau đó là tay chính mình.

“Ân, ngô ~”

Tiểu xảo chóp mũi cùng gương mặt đỏ bừng, ngẫu nhiên ngẩng đầu, dùng mắt tròn ngập nước e lệ nhìn Thiều Viễn một chút, phảng phất thúc giục hắn nhanh lên lại cho cậu uống chất lỏng kỳ quái.

“Ăn ngon sao?”

Tay to Thiều Viễn vuốt ve gáy Kết Niệm Vân, nửa híp mắt nhìn chằm chằm.

“Ân, ta không thích, ta mới không thích đâu…… Ngô,”

Kết Niệm Vân xấu hổ sắp khóc ra, lại dừng không được động tác liếʍ qυყ đầυ. Tuy rằng chất lỏng tanh tanh, nhưng là rất thích……

“Tiểu Niệm Vân, ngậm lấy nó, hút hút.”

Hồng nhuận môi tách ra, bao lấy đỉnh qυყ đầυ, đầu lưỡi chống lại niệu đạo, hút.

“Ân, ân pi ~ ngô…”

“Hô —— Răng không cần dùng sức, hô ——”

Thiều Viễn hô hấp dồn dập, ngực hơi phập phồng.

“Ách ngô ~! Ân ân……~”

Mèo con lại liếʍ lại hút, hai tay một trên một dưới cầm cán côn ŧᏂịŧ lớn thô cứng, không dạy cũng hiểu bắt đầu cọ xát. Mặt nhỏ đỏ bừng, mắt tròn tràn ngập mê luyến, hầu kết một trên một dưới nuốt, có thể thấy được mèo con thực thích tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Không biết liếʍ bao lâu, Kết Niệm Vân một tay nắm phân thân Thiều Viễn thô cứngloát động, một tay dựa vào đùi Thiều Viễn, nâng mặt đáng thương hề hề oán giận:

“Thiều Viễn ~ miệng ta hảo đau……”

Bị Kết Niệm Vân vẻ mặt ngây thơ, tay lại làm động tác dâʍ đãиɠ sắc tình câu dẫn, Thiều Viễn có chút hung tợn:

“Hô —— ngậm lấy, đều bắn cho ngươi, tao hóa.”

Ngậm lấy qυყ đầυ yếu ớt mυ"ŧ vào, Kết Niệm Vân mơ mơ hồ hồ phản bác Thiều Viễn nói, ta mới không phải tao hóa đâu……

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hữu lực phun ra, Kết Niệm Vân bị hoảng sợ phun ra qυყ đầυ, không nghĩ tới tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt còn tiếp tục phun, mặt nhỏ đỏ bừng, tóc bị làm cho nơi nơi đều là chất lỏng màu trắng.

“Ngô ~”

Mèo con nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ tàn lưu trong miệng, dùng mu bàn tay lau mặt, sau đó duỗi lưỡi liếʍ mu bàn tay, tròn mắt đáng thương nhìn Thiều Viễn.

“…… Tao hóa! Trở về phòng ngủ thu thập ngươi!”