Chương 7: Thiên Nguyên thành

Viên Bân nghe vậy nhíu mày, tiểu tử thiếu dạy dỗ này tốt nhất đừng rơi vào tay hắn, bằng không hắn sẽ cho thằng nhóc này biết có loại phục vụ nào cởi hết quần áo còn dục tiên dục tử.

Vài tên tùy tùng cũng cười phụ họa, tiếng cười khả ố làm Sở Trí Tu giận phát run, y lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng vào Cố An Trạch diệu võ dương oai, thật không đáng chấp nhất với loại hùng hài tử bị chiều hư này.

Dù cho y chỉ hơn Cố Trạch An có hai tuổi, đã là một người lớn hơn cậu ta, nên không hơn thua với hài tử này.

"Hôm nay coi như ta được mở mang tầm mắt giáo dưỡng của Cố phủ, có dịp nhất định bái phỏng Cố đại nhân xin chỉ bảo."

Y không hơn thua với hùng hài tử, cứ để Cố đại nhân nổi tiếng nghiêm khắc dạy dỗ lại hài tử nhà mình đi.

"Ngươi…"

Cố An Trạch tức đến phùng cả hai má phúng phính, cậu không sợ trời không sợ đất chỉ sợ roi mây trong từ đường, phụ thân đánh thật hung, có tổ mẫu và mẫu thân can ngăn cũng vô dụng.

Viên Bân hơi ngước đầu nhìn người cố gắng thể hiện mấy chữ "ta rất mất hứng" lên mặt, hắn chỉ thấy Cố An Trạch thật giống một con cá nóc, đáng yêu.

Một tùy tùng từ trang phục nhìn ra cấp bậc cao hơn những tên còn lại vội vàng kề vào tai Cố An Trạch nói nhỏ.

Có vẻ gã đang khuyên nhủ tiểu thiếu gia, gã hiểu rõ nếu chuyện hôm nay thiếu gia làm xấu mặt công tử Yến vương truyền ra ngoài, đại nhân chắc chắn lột một lớp da của mấy con tốt thí bọn họ xuống đem đến tạ tội với Yến vương phủ.

Cố An Trạch nổi tiếng tùy hứng, lại đang tuổi ẩm ương chó chê mèo ghét, làm gì nghe lọt tai lời nói một tùy tùng nhưng cậu cũng hiểu rõ, nói vài câu thì có thể, còn làm quá quắt đến tai phụ thân, ba tháng tiếp theo cậu có thể làm bạn với kiến ở từ đường rồi.

Trong lòng đều thấu triệt nhưng muốn cậu trực tiếp xuống nước với người luôn chán ghét thì trừ phi mặt trăng màu xanh.

Cố An Trạch phụng phịu trèo lên ngựa quay đầu rời đi, đến một ánh mắt cũng không muốn để lại, chỉ thiếu ngẩng mặt 90 độ nhìn trời nữa thôi.

Có hai tùy tùng nhận được ánh mắt của đầu lĩnh vội vàng đuổi theo bảo hộ thiếu gia.

Tiểu thiếu gia không để lại một ánh mắt nhưng bỏ lại đám tùy tùng lâm vào khó xử vô tận.

Bây giờ đi theo thiếu gia bỏ Sở công tử tự đi về cũng không ổn, còn hộ tống Sở công tử trở về cùng chắc thiếu gia bọn họ cho nổ trời mất, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Nhận ra sự khó xử của bọn họ, Sở Trí Tu đánh vỡ giây phút trầm mặc ngượng ngùng này, y hơi chấp tay nói với đầu lĩnh đám tùy tùng ban nãy:

"Làm phiền các ngươi, không biết có thể cho ta mượn một con ngựa, khi về nhất định gửi thiệp bái phỏng cảm tạ Cố đại nhân trượng nghĩa."

Nghe đến đây cả đám tùy tùng còn lại thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng để lại một con ngựa còn tri kỷ để lại thêm một cái áo khoác bên ngoài cho Sở Trí Tu rồi mới rời đi, đuổi theo thiếu gia nhà bọn họ, lỡ chậm trễ nếu có mệnh hệ nào cả nhà họ đều phải chôn cùng.

………..

Lúc này đến lượt Viên Bân ngồi sau lưng Sở Trí Tu, vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhưng dẻo dai hữu lực, chốc chốc còn nhân cơ hội xoa vài cái, nắm nhẹ mấy lần, cảm thụ làn da dưới áo đàn hồi từng đợt khiến hắn có thể tưởng tượng ở trên giường nắm lấy nó không ngừng luân động đưa đẩy sẽ trải nghiệm tốt hơn nữa.

Không phải hắn trốn việc để ăn đậu hủ của người ta đâu, biết sao hơn, đến ngựa thật hắn còn chưa từng sờ qua một lần nào, làm sao có thể cưỡi ngựa chạy băng băng chứ.

Chỉ có thể trông chờ vào một bệnh nhân cấp độ ba đưa hắn cùng đi thôi.

Sở Trí Tu mẫn cảm phát hiện vòng tay trên eo ngày càng chặt, còn hay cọ tới cọ lui khiến y quẫn bách, A Bân có lẽ lần đầu cưỡi ngựa nên có chút bất an đi.

Sở Trí Tu chỉ có thể mím chặt môi, bỏ qua sự tồn tại nóng hổi tại eo mình, cưỡi ngựa về Thiên Nguyên thành.

Tốc độ bọn họ không thể nhanh nổi vì Sở Trí Tu đã phát sốt, đầu óc y mơ mơ hồ hồ, chỉ đang dựa vào tiềm thức để điều khiển ngựa về thành, cảm nhận duy nhất khiến y cắn răng cũng phải cắn cho bản thân tỉnh ra là từ hơi thở của người sau lưng.

Ám áp, chân thật.

Cuối cùng ngay khi trời đã tối hoàn toàn bọn họ cũng thê thê thảm thảm về đến ngoài tòa thành đá cổ kính phủ đầy rêu phong đã vàng úa.

Thiên Nguyên thành.

Thành trì thông thường đều chập chững tối sẽ đóng cổng thành không thể ra vào nhưng Thiên Nguyên thành lại khác, cổng lớn chính sẽ đóng còn cổng phụ hai bên vẫn được mở, chỉ cần ngươi có tiền có thân phận cho binh lính giữ thành chỗ tốt tự nhiên sẽ được ra vào thoải mái.

Ăn hối lộ ăn đến quang minh chính đại, ăn đến tự do thoải mái.

Mục nát từ bên trong.

Thiên Nguyên thành trăm năm trước từng anh dũng ngăn địch ngàn lần, xuất ra vô số anh hùng hào kiệt, một thành trì ở rìa biên cương loạn lạc vẫn sừng sững đứng đó ngàn năm.

Trên đời này có lẽ không gì xót xa hơn hai chữ "đã từng".

Ngoại xâm không làm mẻ được một viên gạch xây thành mà nội phản trực tiếp lật ngược cả nền móng dựng nước.

Muốn tóm tắt đại thế thiên hạ cũng chỉ mấy chữ sau:

"Thiên địa đại nộ, đế vương vô năng, giang sơn chia cắt, mười lộ anh hùng, dựng cờ phản trắc."

Thiên Nguyên thành vẫn đứng đó, chỉ là đã khác xưa, thê lương trầm mặc nhìn thời thế xoay vần.

Chỉ chờ một minh chủ xuất thế, trả lại nó hào quang của năm tháng dài lâu.

…………..

Viên Bân hôm nay vào Thiên Nguyên thành cùng Sở Trí Tu nào biết sẽ cùng nơi đây trải qua bao gập ghềnh giông bão, người và vật gắn bó với hắn ngày một thâm sâu, ngày càng bộc lộ nét xinh đẹp quyến rũ không thể dời mắt.

Hắn hiện tại chỉ đang vừa đói vừa mệt ôm ôn nhu hương trong tay lại không thể nhúng chàm một chút nào, ngứa ngáy khó chịu.