Chương 6: Tiểu thiếu gia kiêu ngạo

Sau một quãng đường tràn ngập diễm phúc, Viên Bân đã mệt đến khó nhấc nổi chân lên vì dù sao thân thể này cũng chịu cảnh đói khát lâu ngày.

Còn Sở Trí Tu có vẻ sắp phát sốt, cả người y mơ mơ hồ hồ, thân thể đã nóng lên.

Viên Bân biết không thể tiếp tục mãi thế được nếu không Sở Trí Tu sẽ không ổn mất.

Viên Bân biết phải tranh thủ đến được hương trấn gần nhất theo chỉ dẫn của Sở Trí Tu bằng không chênh lệch nhiệt độ vào tối nay có thể khiến y thập tử nhất sinh.

Đúng lúc này Viên Bân nghe nhiều âm thanh lộc cộc, giống tiếng vó ngựa trên ti vi, hắn cũng không chắc.

Đường họ đang đi nghe Sở Trí Tu nói là quan lộ nhưng cũng không rộng lớn bằng phẳng gì, cỏ dại um tùm người thì không có mấy mống qua lại và tuyệt nhiên đều tránh xa hai người bần cùng rách rưới bọn họ.

Quan phủ đã cố lắm mới giữ lại được cái quan lộ tồi tàn này, ít nhất nó còn an toàn hơn các đường tắt trong núi, không biết khi nào sẽ nhảy ra một đám thổ phỉ cướp của gϊếŧ người, dù cho bản thân một nghèo hai trắng cũng có thể chết bất đắc kỳ tử trong tay những thổ phỉ đã chìm vào tháng ngày đẫm máu.

Binh biến, loạn lạc, thiên tai dẫn con người ta đến rìa cuối cùng của nhân tính.

Tiếng vó ngựa lúc này thật không biết là phước hay họa.

Viên Bân điềm nhiên như không tiếp tục cõng người trên lưng bước đi, đã kiệt sức nhưng hắn buộc phải giả trang thành nhẹ nhàng khoan khoái để những kẻ khác cho rằng không dễ dàng bắt nạt, bên trong mồ hôi lại đang tuông như mưa.

"Lộc cộc…lộc cộc…Hí"

Mấy người ăn mặc quý khí cưỡi ngựa không nhanh không chậm vốn đã vượt qua hắn bất chợt quay đầu dừng lại trước mặt hắn.

Dẫn đầu là một thiếu niên còn khá nhỏ tuổi, chỉ tầm mười bốn mười lắm tuổi, một thân y phục vàng nhạt thêm phần hoạt bát sinh động, gương mặt trẻ con đáng yêu búng ra sữa cùng một đôi mắt to chứa đầy kiêu ngạo kênh kiệu.

Vài người phía sau rõ ràng là tùy tùng, đang bao quanh lấy thiếu niên kia tiền hô hậu ủng, rất có khí thế ngang ngược.

Thiếu niên kiêu ngạo đánh giá bọn họ một chút, tầm mắt khinh miệt quét qua Viên Bân rồi khóa chặt vào người sau lưng hắn dẫn đầu lên tiếng, đuôi có giọng khàn khàn vì trong thời kỳ vỡ giọng, thật khiến người nghe dương tâm ngứa ngáy.

"Tiện dân to gan, dám mạo phạm thứ tử của Yến Vương phủ."

Từng chữ từng chữ đâm vào tai Sở Trí Tu, thứ tử Yến Vương phủ mà không phải là công tử Sở Vương gia.

Viên Bân, một người hiện đại chân ướt chân ráo rơi xuống thế giới cổ đại chưa được một ngày hoàn toàn không hiểu được sự châm chọc trong đó, dù hiểu y cũng không tiếp thu được, với quan niệm một người hiện đại thâm căn cố đế, không thể hiểu được quan niệm đàn ông tam thê tứ thϊếp là bình thường lại kỳ thị hạ thấp thân phận những đứa con vợ lẽ.

Rõ rành rành mâu thuẫn, ngươi không có vợ lẽ làm sao có con thứ?

Lúc này hiển nhiên người đến không thiện ý, dùng một gương mặt đáng yêu nhuộm đủ kiêu ngạo đến gây sự. Nhân vật thế này, với kinh nghiệm xã hội đen của Viên Bân, hoặc là có chống lưng hoặc là vô tư ngu ngốc, đương nhiên có thể là cả hai vừa có đùi vàng to lại vừa ngu ngốc.

Thiếu niên này biết Sở Trí Tu, hơn nữa, không chỉ biết, còn biết đến chán ghét chỉ thiếu viết hai chữ đó lên mặt nữa thôi.

Đôi mắt to đong đầy khinh thường của tiểu thiếu gia ngồi trên ngựa, xung quanh tô điểm thêm mấy kẻ người hầu tạo nên khí thế không thể bỏ qua, kẻ kiêu ngạo nếu bị dẫm nát dưới lòng bàn chân hắn, cảnh tượng đó nghĩ thôi đã thấy máu huyết dâng trào.

Sở Trí Tu vỗ vai hắn, ra hiệu thả y xuống, dù thế nào y cũng phải thẳng tắp mà nghiêm nghị đối mặt mọi thứ.

"Cố tiểu công tử nói vậy là chiết sát thuộc hạ của ta, hắn chỉ đang làm tròn bổn phận bảo vệ ta, đáng nhẽ phải thưởng sao còn trách tội?"

Sở Trí Tu quay về dáng vẻ một thư sinh văn nhã lúc hắn vừa gặp y. Y hơi chắp tay, đối đáp trôi chảy, còn trực tiếp cho hắn một thân phận mới, khiến hắn đỡ có mối lo về sau.

Viên Bân nào biết lúc này Sở Trí Tu đang rối rắm, sợ A Bân hiểu lầm ý y, lo lắng A Bân cho rằng y cố ý hạ thấp thân phận hắn, thuộc hạ và người hầu, vẫn là khiến A Bân bị người khác khinh rẻ. Nhưng lúc này cũng không còn thân phận nào thích hợp hơn, y cũng có tư tâm, trói buộc quan hệ của A Bân vào người y, để hắn không thể rời đi dễ dàng.

Viên Bân cúi đầu đứng một bên làm người trong suốt, khi ngươi không biết gì tốt nhất là im lặng lắng nghe và quan sát, không gây rắc rối cho người cũng không tìm phiền phức cho mình.

Thấy Viên Bân im lặng không có gì bức xúc hay phản bác, Sở Trí Tu cũng vững tâm, y chỉ sợ A Bân cho rằng y đang sỉ nhục hắn.

Tiểu thiếu gia nào sẽ bỏ qua dễ dàng, Sở Trí Tu này lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, chỉ là thứ tử có mẫu thân đê tiện leo lên giường chủ nhân mà thôi, còn dám giả trang trí thức lên mặt dạy đời bổn thiếu gia.

"Ha ha, thuộc hạ này của Sở công tử đúng là….Ha~ không biết phục vụ gì mà quần áo cũng cởi gần hết thế kia?"