Chương 8: Phong ba nhập Yến Vương phủ

Hai người thuận lợi vào thành nhờ vào công nghệ cao cấp, máy quét mặt chạy bằng cơm.

Hiển nhiên Sở Trí Tu cũng là một "danh nhân" trong thành, binh sĩ thủ thành thấy y chạy băng băng xông qua cũng không dám ngăn cản còn nghiêng người cúi chào.

Bình thường Sở Trí Tu cũng không ỷ thế làm càn như vậy, nhưng trời biết y sắp ngất đến nơi rồi, nếu còn phải rườm rà những thủ tục văn thư kia, không may bất tỉnh trước cổng thành lại trở thành trò cười tán dóc nơi trà quán.

Hơn hết nếu y ngất xỉu lúc này, không biết sẽ đem đến tai họa gì cho A Bân, một người lạ mặt nghèo đói luôn theo sát bên y.

Sở Trí Tu cắn môi đến bật máu, y phải tỉnh táo, ít nhất phải sắp xếp xong ổn thỏa cho A Bân.

Sau khoảng một khắc phi ngựa trong thành vắng ngắt bóng người dù mở cửa cả đêm, cuối cùng Sở Trí Tu dừng lại trước một phủ đệ nguy nga lộng lẫy, đối lập hoàn toàn với nghèo đói và tang thương ngoài thành.

Yến Vương phủ.

Viên Bân vội vàng nhảy xuống ngựa bất chấp té một cú lăn mèo, nhanh chóng đỡ lấy Sở Trí Tu lung lay sắp ngã.

Lúc này trong thị vệ giữ cửa cũng đã thấy y, một kẻ chạy vào báo cáo còn một kẻ cũng lại ân cần hỏi han.

Rõ ràng địa vị Sở Trí Tu trong Vương phủ không thấp vậy sao còn một thân một mình đi phát lương để va phải nguy hiểm lớn đến thế.

Viên Bân không hiểu được càng không thể suy nghĩ nhiều hơn, hắn chỉ nghĩ người này có quá nhiều tâm sự sau những cử chỉ văn nhã thánh hiền kia, hắn muốn người nọ được vui vẻ đọc sách đánh đàn giữ mãi khí chất ôn nhuận như ngọc của một người quân tử.

Hắn phải mạnh, để người nọ có thể thể hiện được vẻ đẹp hoàn mỹ nhất dưới thân hắn, trên giường hắn mà không sợ thế gian dè bĩu khinh khi.

Ai dám có ý kiến?

Hỏi nấm đấm của hắn đã.

Viên Bân chưa bao giờ khát khao địa vị quyền lực và sức mạnh như hiện tại khi người ngọc trong lòng hắn chịu thương chịu khổ, hắn lại bất lực đứng nhìn.

Hắn cảm nhận được sự khinh khi trong mắt tên thị vệ, vẻ bằng mặt không bằng lòng lúc chăm sóc Sở Trí Tu, thậm chí tên đó còn không muốn tiếp xúc tầm mắt với hắn.

Hắn trước đây đã bao giờ nghẹn khuất đến thế, sớm đã xông lên đánh một trận trước rồi tính sau, nấm đấm ai lớn người đó thắng, nhưng ở nơi này, hắn biết, hắn không thể tùy tâm sở dục như trước kia nữa.

Thân phận của Sở Trí Tu rất khó xử, Viên Bân chắc chắn điều này.

Đầu tiên từ thái độ và lời nói của Cố tiểu thiếu gia thể hiện trong các thế gia vọng tộc thân thế y khá thấp.

Tiếp theo những vệ binh thủ thành vẫn kính cẩn nghiêng người nói lên thân phận y không dễ chọc.

Cuối cùng, hai tên thị vệ gác cửa phải vào bẩm báo ít nhất thấy y có sự quan trọng nhất định, nhưng tên này vẫn chần chừ không lập tức đưa công tử vào phủ chữa thương nghỉ ngơi mà giống như đang chờ mệnh lệnh của ai đó, điều này làm hắn bất an.

Viên Bân hơi di chuyển người, che chắn Sở Trí Tu sau lưng mình, như có như không nhìn đao bên hông của thị vệ.

Lúc này cửa son mở ra một lần nữa, đi ra là một phụ nhân sang quý, phía sau là tên thị vệ ban nãy vào báo tin và vài tiểu nha đầu có lẽ là nô tỳ.

Thấy người bước ra, Viên Bân cảm nhận được Sở Trí Tu thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng, y khó khăn mở miệng:

"Lưu ma ma, làm phiền ngài còn chờ cửa, ta bất hiếu không về đúng giờ báo bình an với mẫu thân."

Phụ nhân dùng nửa ánh mắt nhìn hai người bẩn thỉu bọn họ, không nhanh không chậm mở miệng:

"Tứ công tử quá lời, phu nhân vẫn luôn lo lắng chờ tin công tử, người vừa mệt mỏi thϊếp đi, công tử an tâm."

Lưu ma ma hơi dừng lại, quét mắt qua mọi người toàn trường, lại hờ hững tiếp lời:

"Những tên nô tài đáng chết không biết chăm sóc chủ nhân, báo Trương tổng quản trừ bọn họ hai tháng nguyệt ngân. Tên ăn mày này coi như có công lao bảo hộ, Tiểu Hà, thưởng cho hắn mười lượng bạc rồi đưa đi đừng làm dơ cửa phủ."

Sở Trí Tu khựng lại, phẫn nộ tột cùng bùng lên trong lòng mà gương mặt vẫn phải mỉm cười ôn nhuận, chỉ một ả nô tỳ lại dám lên mặt làm chủ thay y, cáo mượn oai hùm đích mẫu.

"Lưu ma ma có điều không biết, A Bân hiện tại là thϊếp thân thị vệ của ta, so với kẻ những nhát gan sợ chết, bỏ chủ chạy trốn vẫn tốt hơn rất nhiều."

Lưu ma ma hơi nhíu mày nhìn Sở Trí Tu, thứ tử này hôm nay cũng dám trả treo lại bà, phải để phu nhân dạy dỗ lại một trận mới được.

Trong lòng chuyển qua vài bước ngoặc nhưng Lưu ma ma vẫn điềm nhiên, chỉ đáp:

"Tốt, cứ theo ý của công tử, chỉ là thân phân hắn không rõ ràng…"

Chưa để bà ta nói hết câu Sở Trí Tu đã tiếp lời:

"Đương nhiên ta sẽ chịu trách nhiệm về thân phận của hắn, cứ để hắn đến Lâm Phong các của ta. Ta đã mệt mỏi, xin cáo từ trước, nhờ ma ma chuyển bình an đến mẫu thân."

Nói rồi y ra hiệu dẫn Viên Bân vào trong, bỏ lại một đoàn người mắt tròn mắt dẹp cảm thán Tứ công tử hôm nay dám chống đối lại Lưu ma ma, quả là chuyện lạ.