Chương 5: Trừng phạt nhỏ

[Chưa có H đâu, nước ốc thanh thủy thôi] =))))Viên Bân nở nụ cười có phần lạnh lùng, bắt lấy cánh tay người bên cạnh, hắn cố ý cầm ngay vị trí có một vết bầm đỏ nhạt, màu đỏ thu hút ánh mắt hắn chìm sâu vào nét đẹp quyến rũ thống khổ kia.

“A…ha…A Bân, sao vậy?”

Cánh tay trong tay hắn hơi run lên, người nọ đau. Cảm nhận được, Viên Bân hơi thả lỏng, vén tay áo nhìn làn da trắng điểm xuyết mấy vệt màu sắc chói mắt, Viên Bân rất không vui, hắn chỉ thích nếu dấu vết này do hắn để lại thôi.

Dùng tay thô ráp còn đen gầy guộc thoa đều nhẹ nhàng lên vị trí vết thương, sau đó lôi kéo y vào vệ đường nghỉ ngơi.

Sở Trí Tu còn đang cố gắng chống đỡ thân thể vừa mệt vừa đau vẫn không chịu để cho Viên Bân cõng y, không phải y tự cao mà thân hình Viên Bân dù cao lại gầy gò, rõ ràng huynh ấy cũng đang chịu đói và mệt, sao y có thể trở thành gánh nặng của huynh ấy nữa.

Bất chợt cánh tay bị nắm giữ, lúc đầu rất đau sau đó một bàn tay đầy vết chai xoa lên, y cảm nhận được một đợt sóng điện chạy từ cánh tay lên đại não, tê dại thần kinh.

Để mặc A Bân kéo y vào vệ đường nghỉ ngơi, dù cho họ có thể phải qua đêm ngoài đồng không mông quạnh.

Viên Bân kéo áo y ra, nhìn thân thể trắng nõn khác xa thân thể nam nhân hắn thường thấy, nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn thấy nhiều điểm bầm đã tụ máu xanh tím, y rõ ràng chưa từng chịu khổ qua, vậy mà cắn răng không kêu một tiếng, điều này khiến hắn khó chịu.

Một thư sinh cứng đầu đúng là khó giải quyết.

Viên Bân vừa nghĩa vừa xoa tay lên những vết bầm, cố ý vô tình cọ qua hai nụ hoa đậu đỏ trên l*иg ngực, không biết vì khẩn trương hay thế nào lại run rẩy cứng lên.

“Bị thương thành như vậy, không biết có nội thương hay không, vậy sao ngươi còn không cho ta cõng ngươi, Trí Tu khinh thường kẻ bần dân ta sao?”

Sở Trí Tu tâm tư có nhiều khúc chiết cách mấy xét đến cuối cùng vẫn còn trẻ tuổi, mười sáu tuổi, tuổi này ở cổ đại đã có thể làm phụ thân nhưng trước mặt Viên Bân thì còn chưa thể thành hồ ly được, hơn nữa y cũng không phòng bị nhiều với một người vừa gặp như Viên Bân.

Y cuống quýt giải thích sợ hắn sẽ hiểu lầm, sợ giữa hai người nảy sinh khúc mắc không cần thiết:

“A Bân, huynh đừng hiểu lầm, ta, ta chỉ là sợ khiến cho huynh thêm mệt mỏi, dù sao ta vẫn còn đi được, huynh yên tâm.”

Sở Trí Tu bỏ qua những cảm giác mơ hồ không rõ truyền đến từ đôi tay kia, lại thấy ấm áp từ tận đáy lòng.

Y nghĩ, A Bân cũng quá cuồng xả, lại tự ý cởϊ áσ y ra, còn xoa xoa xoa nữa, sau này huynh ấy đi theo y, nhất định phải chỉ dẫn lại không để A Bân làm vậy với người khác được. Sợ A Bân làm vậy với người khác rốt cuộc vì lo hắn sẽ đắc tội với người ta hay chỉ muốn hắn làm vậy với một mình y thì đến cả chính Sở Trí Tu cũng không rõ ràng.

Viên Bân không nói gì nữa, ngồi xuống, nâng chân y lên đùi mình, cởi giày, đôi chân ngọc giờ lại đang phồng rộp lên.

“A, A Bân?”

Viên Bân bế thốc Sở Trí Tu lên, lấy mấy cái lá cọ to phủ lên mặt y tránh nắng, rồi bước đi.

Bị ôm kiểu công chúa làm gương mặt Sở Trí Tu hồng thấu, người này thật quá tự nhiên khi nãy dù được hắn ôm nhưng y đã bất tỉnh, giờ lại cảm nhận được rõ ràng vòng tay của hắn cách một lớp y phục mỏng tang, nóng bỏng truyền vào da thịt làm y muốn sốt.

“A Bân, huynh, huynh thả ta xuống đi, ta vẫn đi được, thật mà.”

“Vậy Trí Tu muốn ta ôm người thế này hay cõng ngươi?”

Sở Trí Tu bấc đắc dĩ, hai cái lựa chọn này y đều không muốn nhưng A Bân thật xấu xa, ai cũng biết câu trả lời rồi dù sao cõng vẫn đỡ xấu hổ hơn.

“Cõng, A Bân, ta chọn cõng.”

Lới nói ra khiến Viên Bân hơi cong khóe môi, nhìn gương mặt thanh tú của Sở Trí Tu sắp xuất huyết mà muốn cắn một ngụm, để lại dấu vết của mình trên cái người thẹn thùng này.

Đặt y xuống, Viên Bân xoay người ngồi xuống, Sở Trí Tu nhìn tấm lưng với làn da vàng vọt dán sát vào khung xương thấy rõ cả sống lưng mà không khỏi sót xa.

Y chậm rãi đặt mình lên, một tay ôm lấy cổ Viên Bân, một tay cầm mấy cái lá cọ che trên đỉnh đầu hai người.

Viên Bân cõng Sở Trí Tu bước đi, hai tay đang đỡ lấy cái mông căng tròn, xúc cảm thật thích. Tiểu thư sinh chắc hẳn ngồi đọc sách rất nhiều khiến mông thịt có vẻ lớn hơn so với tỷ lệ thân thể y, cách lớp quần mỏng bàn tay hắn không ngừng cảm giác được độ đàn hồi nơi đó, giống như thạch trái cây, vừa mềm vừa căng.

Đi một lúc hắn lại sốc người y lên, tạo cơ hội vừa xoa vừa nắm cặp mông tròn kia.

Cố ý vấp nhẹ một hòn đá ven đường, người lảo đảo, Viên Bân nhân cơ hội nhanh chóng bóp chặt mông nhỏ trong tay, quá sung sướиɠ.

"Ư…ưm, A Bân không sao chứ?"

Nghe âm thanh sau nhiều lần ra tay của hắn đã có phần hơi rêи ɾỉ, hiển nhiên Sở Trí Tu có cảm giác với hành động quá phận từ bàn tay của hắn, còn không lên tiếng ngăn cản, có vẻ cảm giác cũng không tồi đi. Xem ra hắn tìm đúng người rồi, tiểu thư sinh này của hắn tiềm ẩn một tao dạng dâʍ đãиɠ phía sau bộ dáng văn nhã đó. Hắn phải khai thác được vẻ đẹp này vào trang đầu tiên trong bộ sưu tập mới mở của bản thân ngay.

"Không sao, chỉ vấp cục đá thôi."

Viên Bân thấy tốt liền dừng, hắn muốn từ từ khiến Sở Trí Tu quen với những va chạm của hắn, cho đến khi những tiếp xúc thân thể này có đi quá giới hạn hơn vẫn không làm y phản cảm, ngược còn thích thú thì là lúc hắn đã dạy dỗ được con mồi ngoan như ý.

Từ từ, không thể gấp, hắn còn cần đặt nền móng ở thế giới này.