Chương 4: Sơ kiến Sở Trí Tu

Viên Bân nở nụ cười với người ngồi bên dưới, đưa cho y một lá cọ che nắng cũng chắn ngang tầm mắt nóng bỏng của bản thân, cất giọng:

“Vẫn chưa biết ngươi tên gì?”

“Tại hạ Sở Trí Tu, không biết huynh đài là?”

“Ta tên Viên Bân, đừng khách sáo như vậy, gọi ta A Bân là được.”

“Như vậy ta đây khách khí thành giả dối, A Bân, khi nãy cảm tạ ơn cứu mạng.”

Sở Trí Tu đứng dậy, dù đau đớn vẫn nghiêm chỉnh chấp tay, cúi người thật sâu cảm tạ, không hổ một thân quân tử như ngọc, dù vùi vào bùn vẫn lấp lánh trong suốt như thuở ban sơ.

Đáng tiếc quân tử gặp phải lưu manh, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp.

Tên lưu manh âm thầm giấu cái đuôi sói xù lông, dùng ánh mắt trước tiên thị gian một lượt thân thể người ngọc tao nhã, dù quần áo mỏng manh lộ rõ da thịt xinh đẹp rất bổ mắt nhưng hắn không thể để cho người khác thấy được, vốn là ngọc do hắn tìm ra, không ai được phép mơ tưởng.

Viên Bân không nóng vội, hắn trước tiên phải nắm rõ tình hình chỗ này, dù thời nào cũng vậy, có tiền mới có thể làm phiền người khác, với kẻ một nghèo hai trắng ba thiếu kiến thức là hắn phải tính kế dài lâu.

Viên Bân đưa cho Sở Trí Tu chùm quả dại, hắn biết trái này vì thuở nhỏ lang bạt đủ chỗ khiến kiến thức sinh tồn cơ bản vẫn tốt.

Ít nhất…tốt hơn thư sinh trước mặt hắn đây.

Nhìn người nọ chần chừ cầm quả dại, Viên Bân vặt một quả cho vào miệng.

“Yên tâm đi, không độc vị tàm tạm.”

Sở Trí Tu thấy vậy hơi nở nụ cười, chói mù mắt con sói đang thèm nhỏ dãi y, y xua tay phân trần:

“Ý ta không phải như vậy, A Bân đừng hiểu lầm, chỉ là chùm quả này không nhiều mà huynh có phải chưa ăn gì ngoại trừ bánh ngô được phát lúc nãy đúng không?”

Nghe vậy Viên Bân có chút sửng sốt, hóa ra y vẫn luôn quan sát tình hình, còn nắm rất rõ ràng mọi chuyện.

“Không nghĩ tới ngươi đều biết rõ, vậy sao còn đến nơi này phát lương, không biết bần cùng sinh đạo tặc sao?”

Vừa nói Viên Bân vừa vặt trái cây đưa đến miệng Sở Trí Tu, ý tứ rất rõ ràng, ngươi muốn tự ăn hay ta đút.

Sở Trí Tu bất đắt dĩ lấy trái cây ăn, đáp lời:

“Nói ra sợ A Bân chê cười, để ý đến huynh vì huynh tranh đồ đặc biệt có kỹ xảo hơn nữa có đủ liền thu tay, khác biệt rất rõ với những người nháo nhào chen chúc kia.”

Thấy y cố ý lãng tránh câu hỏi, hiển nhiên bên trong không đơn giản là loạn dân cướp của vô ý gϊếŧ người phát lương như hắn vẫn tưởng, Viên Bân chỉ âm thầm ghi tạc chuyện này trong lòng rồi cũng nhẹ nhàng chuyển đề tài qua bản thân.

Giới thiệu bản thân là bước đầu tiên đi đến tìm hiểu sâu hơn về nhau. Viên Bân rất rành chuyện moi móc thông tin vì khu chợ nghèo cùng thế giới ngầm hắn sống trước đây, thứ có nhiều nhất và linh hoạt nhất là thông tin, bí quyết để trốn khỏi lũ cớm không chỉ chân nhanh và mà tai cũng phải nhanh, đôi tai.

Thật tự nhiên bịa ra một câu chuyện bi thương của một kẻ bị loạn lạc chia cắt phụ mẫu, tha phương cầu thực từ nhỏ, không biết quê hương cũng không có gia môn, nói đến chính Viên Bân cũng tin bản thân quá thảm.

Nhưng không phải hoàn toàn bịa đặt, vốn cuộc sống trước đây của hắn cũng mồ côi và lang bạt khắp nơi.

Sự dối trá hoàn hảo nhất chính là một nửa sự thật.

………

Sau khi đã uống và ăn chỉ no được lững dạ, cả hai ngồi vào một bóng râm không lớn lắm ven bờ chờ cơn giận dữ của mặt trời qua đi và hoạch định con đường tiếp theo, hiển nhiên Viên Bân tỏ rõ ý muốn đồng hành cùng Sở Trí Tu với lý do hết sức chính đáng, hắn không có chỗ nào để đi.

Sở Trí Tu rất có thiện cảm với người đã cứu y, có lẽ vì sự an tâm và thả lỏng khi ở cạnh người nọ hoặc vì tham lam cái ôm vững vàng kia. Chính y cũng không rõ ràng mình sao lại yên tâm với một người vừa gặp lần đầu, nghĩ lại nguyên nhân vì cuộc sống của y quá mệt mỏi rồi đi, không thể càng không dám đặt niềm tin vào những người thân thuộc. Hơn nữa cả hai đồng hành cùng nhau là phương pháp ổn thỏa nhất, A Bân lạ lẫm chỗ này, còn y chỉ biết mơ hồ phương hướng lại không đủ thể lực, nhưng ít nhất cũng treo được cái danh người bản địa, dù sao y có chút thân phận, không mấy vẻ vang nhưng chắc chắn cũng sẽ cho người đi tìm đón y về.

…………

Bầu trời vẫn không bớt nắng nhưng hai người vẫn quyết định rời đi, nếu để trời tối phải ngủ lại hoang dã thì quả thật nghèo còn gặp cái eo.

Theo phương hướng Sở Trí Tu ước chừng, Viên Bân cũng chỉ nghe theo thiên mệnh, để một người hiện đại quen sống trong các con ngõ của thành phố hoa lệ, đưa ra núi rừng kêu phân biệt đông tây nam bắc đã khó rồi huống hồ ông trời còn đưa hắn đến một thế giới khác luôn. Mặc cho độ tin cậy trông chỉ dẫn của Sở Trí Tu thấp đến đáng thương, Viên Bân cũng không còn cách nào khác.

Nói đi cũng phải nói lại, bên cạnh có mỹ nhân đồng hành cùng khiến Viên Bân khoây khỏa, hắn nhân cơ hội trò chuyện và biết được nhiều điều thú vị từ y, từng chút một hoàn thiện bức tranh loạn lạc tang thương của thế giới này.

Giọng của y nhẹ nhàng như tiếng gió trong rừng trúc, câu được câu không trò chuyện với hắn, thấy nét mặt mệt mỏi trắng bệch hoà cùng đau đớn của vết thương khiến y luôn vố thức chau mày làm hắn khó chịu, nhiều lần đề nghị cõng y.

Không ngoại lệ, đều bị từ chối.

Thật không ngoan, phải trừng phạt y một chút.